Chào mừng đến với Trung Quốc Không Kiểm Duyệt.
Tôi là người dẫn chương trình gan dạ, Chris Chappell.
Đây là khách sạn Waldorf-Astoria ở New York, nơi mà một nhà lãnh đạo nổi tiếng thế giới đang nghỉ ngơi.
Nếu theo dõi tôi trên Facebook, các bạn hẳn có lẽ đã đoán ra.
Tôi đã lên kế hoạch cho cuộc phỏng vấn với chính ông ấy, lãnh đạo Trung Quốc, Tập Cận Bình! Tôi đã tập luyện suốt mấy tuần.
Shelly: Tôi chẳng thấy thoải mái chút nào!Chris: Phải đấy! Hơi kỳ cục rồi đó! Dù sao, sau khi xem truyền thông Nhà nước nói, tôi biết ông Tập Cận Bình đã sẵn sàng để chơi bóng với người Mỹ đó là lý do tôi cho rằng ông ấy cũng háo hức cho cuộc phỏng vấn giống như tôi Ý tôi là, tuy chưa nhận được xác nhận từ ông ta nhưng tôi đã gửi một bản fax đến Lãnh sự quán Trung Quốc, đó là cách trao đổi mà họ ưa dùng Nên, tôi xem sự im lặng của họ.
.
.
như một lời ĐỒNG Ý! Nào, thực hiện thôi! Từ giây phút này trở đi tôi có thể giáp mặt với ông Tập Cận Bình tại khách sạn nổi tiếng nhất, sở hữu bởi công ty Trung Quốc trên đất Mỹ.
Chào! Xin thứ lỗi! Tôi có cuộc phỏng vấn dự kiến hôm nay với Chủ tịch Trung Quốc, Tập Cận Bình.
Họ không cho tôi thời gian cụ thể nhưng tôi cần tìm ai đó là người đại diện của Đại sứ quán nhưng vẫn chưa tìm thấy ai cả.
Cô biết tôi có thể tiếp chuyện với ai được không? Umm, họ không dặn.
Anh có thư mời hay họ có dặn trước với anh không? Ồ, tôi hiểu rồi.
Không, họ không đưa tôi thứ gì cả nhưng có ai đó ở đây để tôi có thể tiếp chuyện không? Lễ tân: Vâng! Bất cứ ai tại bàn tiếp tân mà anh thấy.
Chris: Bàn tiếp tân à?Lễ tân: Vâng! Chris: Được rồi! Cám ơn cô! Lễ tân: Anh không có hẹn cũng như liên lạc.
Nên tôi không thể nói cho anh được.
Chris: Oh, đây là fax mà tôi đã gửi cho Lãnh sự quán.
Lễ tân: Để tôi đưa xem ông ấy nói gì.
Chris: OK, tuyệt, cảm ơn! Đương đầu với Lãnh sự quán! Bảo vệ: Tôi giúp gì được không?Chris: Oh, có người giúp rồi.
.
.
Bảo vệ: Ai vậy?Chris: À, tôi quên hỏi tên cô ta nhưng cô ấy đang.
.
.
Bảo vệ: Giúp tôi một việc, tắt nó đi! Bảo vệ: Cậu vẫn bật camera à?Người quay phim: Vâng?Bảo vệ: Mau tắt đi! Bảo vệ: Có vấn đề gì vậy?Các anh là người bên tin tức à? Chris: Vâng, tôi dẫn chương trình Trung Quốc Không Kiểm Duyệt.
Trụ sở tại New York.
Bảo vệ: Các anh có được phép vào khách sạn chưa? Chris: Chúng tôi có gửi tờ fax tới Lãnh sự quán.
Bảo vệ: Họ nói sao? Chris: Um, chưa nhận được phản hồi.
Bảo vệ: Các anh chưa nhận được phản hồi thì không được phép quay phim ở đây.
Bảo vệ: Rất tiếc! Trung Quốc Không Kiểm Duyệt à?Chris: Vâng! Bảo vệ: Anh chưa được phép có mặt tại đây.
Anh phải ra ngoài.
Ngay bây giờ.
Chris: Anh chắc chứ? Bảo vệ: Chắc chắn 100%.
Chris: Có ai mà chúng tôi có thể nói chuyện được không? Bảo vệ: Nói với tôi đây này.
Bảo vệ: Tôi bảo anh rời đi.
Bảo vệ: Đây là thư của họ.
.
.
Đây là tờ fax của anh à? Chris: Đó là tờ fax, đúng.
Bảo vệ: Không, tôi không nghĩ thế.
Mời anh ra ngoài Chris: Tôi xin lại tờ fax được chứ? Bảo vệ: Không.
Chris: Ok.
Chris: Cảm ơn.
Bảo vệ: Cảm ơn.
Chris: Tôi không cho là mình có thể dùng nhà vệ sinh? Security: Tầng dưới.
Chris: Không như kế hoạch rồi.
Có lẽ.
.
.
ông Tập chưa sẵn sàng để gặp tôi.
Có lẽ tôi đến quá sớm.
Shelly: Chris, tôi nghĩ chúng ta nên về thôi.
Chris: Sao cơ! Không! Chúng ta đang rất gần cơ hội phỏng vấn ông Tập Cận Bình.
Chúng ta phải tìm ông ta trước! Shelly: Tôi nghĩ là chúng ta.
.
.
Chris: Nhìn kìa! Có thể mấy người kia biết ông ta ở đâu.
Chris: Chào, xin lỗi! Chris: Umm, tôi đang thắc mắc.
.
.
Shelly: Bác biết khi nào thì ông Tập đến không ạ? Người đàn ông: Ông Tập mà đến thì lão đã về nhà rồi.
Chris: Nhờ cô.
.
.
Nhờ cô hỏi giùm bác ấy xem liệu tôi có thể hỏi vài câu phỏng vấn được không.
Người đàn ông: Gì cơ?Chris: Oh, được thôi.
Cô hỏi xem liệu bác ấy có sẵn lòng đeo mặt nạ Tập Cận Bình này không.
Chris: Tôi đang tự hỏi liệu anh có thể đeo chiếc mặt nạ Tập Cận Bình này không? Giúp tôi chuẩn bị ấy mà, vì tôi sắp phỏng vấn ông ta.
Người đàn ông: À, không! Tôi không đeo cái này đâu.
Chris: Oh, được thôi.
Shelly: Tôi nghĩ ông ta không đeo đâu.
Anh vẫn muốn hỏi ông ta hay muốn hỏi điều gì khác? Không.
thực ra là chỉ cần hỏi anh ta liệu có sẵn lòng đeo cái mặt nạ không.
Nhưng khi mất cả ngày, tôi bắt đầu tự hỏi liệu cuộc phỏng vấn ông Tập Cận Bình có thực sự diễn ra.
Ý tôi là, tôi thậm chí còn chẳng tìm ra được ai đó để giúp tôi chuẩn bị.
Matt: Hãy phỏng vấn tôi đây này!Shelly: Không, Matt! Chris: Thôi quên đi! Tại sao mà lãnh đạo của một nước đông dân nhất thế giới.
.
.
lại muốn được phỏng vấn.
.
.
bởi một gã YouTube.
.
.
giống hệt đặc vụ Smith cơ chứ? Shelley: Chris!Matt: Thôi.
Để anh ấy đi.
Shelly: Tháo ra đi! Nhưng hóa ra, ngày hôm đó vẫn còn có một sự bất ngờ.
Chris! Ni hao! Vậyyyyy.
.
.
Khi nào thì chúng ta phỏng vấn?.