HẢI ĐƯỜNG KINH VŨ YÊN CHI THẤU Tập 34 Cô chính là Phàm Chân đúng không? Mời ngồi.
Không cần câu nệ.
Ông chủ Thi.
Ông tìm tôi, có chuyện gì sao? Chỉ là muốn nói với cô vài câu mà thôi.
Ngồi xuống rồi nói.
Tôi nghe nói, cô thích A Văn nhà chúng tôi.
Đúng không? Có một chút thiện cảm.
Có điều cô và A Văn, không phải là, người cùng một thế giới đâu.
Thứ ông nói đến, là một thế giới như thế nào cơ? Nói thẳng ra, chính là không môn đăng hộ đối.
Còn cần tôi phải nói rõ ràng hơn nữa sao? Nghèo khó và phú quý, không phải là việc mà người ta sinh ra, đã có thể quyết định được.
Một đời người chìm nổi bấp bênh, ai có thể đảm bảo, cả đời này đều có thể, hưởng thụ vinh hoa phú quý chứ? Vẫn cần phải cố gắng dốc sức, tích cực cầu tiến.
Nói rất hay.
Nhưng chỉ e là, có một số người cho dù là cực khổ cả đời, vẫn chỉ là một kẻ khố rách áo ôm.
Ông chủ Thi.
Ông nói vậy là có ý gì chứ? Tôi có thể khiến A Văn thích cô.
Cũng có thể giúp cô, từ nay lên như diều gặp gió, thay đổi địa vị, trở thành thiếu phu nhân của Thi gia tôi.
Không cần phải chịu cảnh nghèo khổ như vậy nữa.
Làm một nữ công thấp hèn, nghèo khó cả đời, ở trong một ngôi nhà rách nát như vậy.
Hơn nữa cô và người nhà cô, cũng không cần phải, đau đầu vì kiếm kế sinh nhai nữa.
Tôi không hề để ý những chuyện này.
Thi gia chúng tôi không phải là, nơi mà người nào muốn gả vào, cũng có thể gả vào được đâu.
Nhưng mà chỉ cần cô bằng lòng giúp tôi, tôi sẽ tác thành cho cô.
Ông thực sự là nói đùa rồi.
Ông thần thông quảng đại, còn tôi chỉ là một cô gái, bôn ba để kiếm kế sinh nhai.
Sao dám nói, có thể giúp đỡ, được cho ông chủ Thi chứ? Cô là người của Lãng Lý Xuân.
Vừa đúng lúc tôi cần cô.
Cô hiểu ý của tôi chứ? Hiểu.
Ông muốn tôi giống như Tân Xảo, khuỷu tay, lúc nào cũng nhăm nhe, hướng về phía ông.
Tôi đây là đang chỉ cho cô, một con đường sáng sủa thôi.
Hoặc là, cứ tiếp tục làm công việc nữ công của cô, nghèo khó cả đời, hoặc là, nghe theo mệnh lệnh của tôi, thay đổi số phận.
Muốn đi con đường nào, cô tự mình cân nhắc suy tính đi.
Phàm Chân hiểu được ý của ông.
Nhưng Phàm Chân cũng biết, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.
Tôi sẽ không vì có được Thi thiếu gia, mà đi làm chuyện phản bội Lãng gia, thất tín bội nghĩa với bạn bè.
Vậy nên, ông chủ Thi, e là ông đã tìm nhầm người rồi.
Vậy tôi sẽ nói rõ ràng cho cô biết, chuyện của cô và Thi Địch Văn, sẽ mãi mãi không thành đâu.
Cho dù nó có nảy sinh tình cảm với cô, tôi cũng sẽ không cho phép, hai người ở bên nhau đâu.
Tôi đã hiểu rồi.
Vậy nếu không có chuyện gì, thì tôi xin phép đi trước.
Phàm Chân.
Phàm Chân.
Chẳng phải là em đã đi rồi sao? Sao lại quay lại rồi? Em sao vậy? Không sao.
Phàm Chân.
Em có chuyện gì, thì đừng giấu chị.
Em quên rồi sao, chúng ta là chị em tốt đó.
Chị Hải Đường.
Chị nói xem, yêu một người sao lại khó vậy chứ? Ý em là.
.
.
Thực ra em vẫn luôn, thích Thi thiếu gia.
Nhưng mà anh ấy luôn coi em là bạn.
Anh ấy còn nói, người anh ấy thích là tiểu thư Mạc Họa.
Phàm Chân.
Em đừng buồn nữa.
Giữa người với người, dù sao cũng phải coi trọng duyên phận mà.
Ít nhất em cũng đã từng cố gắng giành lấy rồi.
Vậy nên, em không cảm thấy nuối tiếc.
Nhưng điều khiến em tức giận là, Ông chủ Thi tìm em đến, nói là chỉ cần em bán mạng cho ông ta, thì ông ta hứa sẽ cho em, trở thành thiếu phu nhân của Thi gia.
Em nói gì cơ? Cái lão Thi Tế Châu này, bình thường gây khó dễ cho xưởng, thì cũng thôi đi.
Thế mà đến hạnh phúc của con trai mình, cũng lấy ra để trao đổi.
Thực sự là quá đáng hận.
Chị Hải Đường.
Em nghĩ kỹ rồi.
Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.
Em càng không thể nào làm được, chuyện bán đứng Lãng gia.
Vậy nên, em quyết định sẽ thôi không thích anh ấy nữa.
Phàm Chân.
Bất kể em quyết định thế nào, chị đều ủng hộ em.
Chị Hải Đường.
Chị tốt quá.
Được rồi.
Đừng buồn nữa.
Chị, tránh ra, tránh ra.
Nào, nào, nào.
Cẩn thận.
Nào, nào, nào.
Mẹ.
Lâu lắm không được ăn cơm nhà rồi.
Vẫn là cơm mẹ nấu ngon nhất.
Thích ăn là tốt rồi.
Nào.
Mẹ ngồi đi.
Em làm gì vậy? Chị.
Chị thơm thật đó.
Khiến người ta cảm thấy, rất hạnh phúc.
Thôi ngay.
Ngồi xuống.
Cái này ấy à, chính là sức quyến rũ của nước hoa Đông Phương.
Đây chính là, mùi hương Tình Yêu Thiếu Nữ, mà khắp phố đang bàn tán sao? Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút.
Hóa ra tình yêu cũng có mùi hương sao? Tình yêu cũng có thể, dùng mũi để ngửi được sao? Em có thể nhắm mắt lại, từ từ lĩnh hội một chút.
Em chỉ ngửi được, mùi của thức ăn thôi.
Hạ Hợp nhà chúng ta, chỉ biết ăn, ăn, ăn thôi.
Hình như trên người Lãng Thanh Thanh, cũng có mùi hương này.
Ngửi cũng thấy rất hạnh phúc.
Có xấu hổ không chứ? Thanh Thanh là ai vậy? Con trai.
Con có người mình thích rồi? Đâu có đâu mẹ.
Chị con mới có người mình thích đó.
Nói linh tinh gì vậy? Chị con đã kết hôn rồi, gả ra ngoài rồi.
Ăn cơm.
Chị.
Chị nói xem, nếu như bốn người chúng ta, và cả mẹ nữa, sau này ở cùng với nhau, thành một gia đình lớn, vậy thì hạnh phúc biết bao chứ? Em thực sự càng ngày càng không biết xấu hổ rồi đó.
Đến mấy câu như ở cùng với nhau, cũng nói ra rồi.
Ở cùng với nhau thì sao chứ? Bốn người nào cơ? Mẹ.
Ăn cơm, ăn cơm.
Không có gì.
– Mẹ, ăn nhiều một chút.
– Được.
Cha.
Cha tìm con? Sổ sách ở trên bàn, tự lấy xem đi.
Không phải, cha.
Cái này con đọc cũng đâu có hiểu.
Lẽ nào con định, cả đời này cứ, chơi bời lêu lổng vô công rồi nghề như vậy sao? Không phải.
Con, con, con.
.
.
Ta đã cho con cơ hội rồi đó.
Tự mình cố gắng nắm bắt đi.
Ta sẽ giao chi nhánh ở thành Tây, giao cho con buôn bán trước.
Con không nghe nhầm chứ? Cha ấy à, thế nào rồi cũng sẽ, có một ngày phải già đi.
Tương lai, Thi Hàng Lộ này, phải giao cho ai tiếp quản đây? Con.
.
.
con.
.
.
Con cũng không biết phải nói gì mới tốt nữa.
Con nhất định sẽ cố gắng học tập.
Ta đã nghe nói rồi đó.
Dạo này có phải là con qua lại rất gần gũi, với một nữ công không? Có chuyện này không? Ai cơ? Ai cơ? Chú ý đến thân phận của mình cho ta.
Đến một nữ công mà con cũng muốn sao? Đừng làm mất mặt ta.
Điều ta muốn là, theo đuổi được Long Mạc Họa cho ta.
Trong lòng cô ấy.
.
.
trong lòng chỉ có Nguyệt Hiên.
Con trai.
Ta biết.
Trong lòng con, là thật lòng thích Mạc Họa.
Thứ mình thích, thì bắt buộc phải, không từ thủ đoạn mà tranh giành.
– Con.
.
.
– Long Đức Thủy nắm giữ binh quyền.
Bây giờ ông ta trấn giữ cửa ngõ duy nhất, của thành Côn Dương, thì chẳng khác nào đã nắm chặt, yết hầu mạch máu của cả Côn Dương.
Nếu chúng ta có thể kết thông gia, với Long gia, thì ở Côn Dương, chúng ta còn phải kiêng dè ai chứ? Nhưng.
.
.
nhưng nhỡ đâu vẫn không được thì sao? Đừng nói đến hai chữ “không được” với ta.
Con hẳn là hiểu được tính ta rồi đó.
Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, thì Thi gia sớm muộn gì cũng là của con.
Con nhớ lấy, ta có thể ôm con về nuôi khôn lớn, thì cũng có thể thẳng chân đá con đi.
Cái cô nữ công đó, tránh xa ra một chút cho ta.
Nhất định phải cắt đứt liên hệ.
Không, không, không có, không có, không có.
Nữ công đó.
.
.
Con đừng có giải thích với ta nữa.
Tóm lại, chỉ cần theo đuổi được Long Mạc Họa, thì coi như con có bản lĩnh.
Nếu không thì cha sẽ.
.
.
đá con? Mẹ.
Con có chút phiền lòng.
Phiền lòng gì thế? Có lúc con nghĩ, nếu như con rời khỏi Thi gia, thì có phải là con sẽ tốt hơn, cũng không khiến mẹ lo lắng không? Đợi đến khi con có khả năng rồi, cũng đón mẹ đến chỗ con, để mẹ được sống một cuộc sống thoải mái.
Con đó, đừng có nghĩ linh tinh nữa.
Con có tấm lòng hiếu thảo như vậy, là mẹ đã thỏa mãn rồi.
Nhưng mà bây giờ con cảm thấy, tất cả mọi chuyện, đều xoay quanh cha con.
Cuộc sống không có tự do, yêu đương không có tự do.
Con vốn thực sự rất thích Mạc Họa.
Nhưng mà vừa bị cha con ép một cái, là toàn bộ tình cảm đều biến chất rồi.
Được rồi, được rồi.
Con nghĩ thế này đi.
Con và cha con, có mục đích cuối cùng giống nhau, thế thì không phải cả nhà đều vui sao.
Kiểu gì thì cũng hơn là, cha con tìm mọi cách chia rẽ hai đứa chứ.
Con nói xem? Mẹ.
Mẹ nói xem nếu, nếu con là con ruột của hai người, thì cha con có đối tốt với con hơn không? Cái thằng bé này! Con nghĩ cái gì vậy? Con có khác gì, con ruột của chúng ta chứ? Bây giờ, có phải con có ý kiến với cha con không? Tính cha con thế ấy mà.
Ông ấy đối xử với ai chẳng vậy.
Mà đối xử với bản thân, thì lại càng hà khắc hơn.
Được rồi.
A Văn này, câu này con nói nhỏ, với mẹ là được rồi.
Nhất định đừng để người ngoài nghe được, biết chưa? May mà có mẹ.
Con cũng chỉ có thể tâm sự thật lòng với mẹ thôi.
Được rồi, A Văn.
Đừng nghĩ nhiều vậy nữa.
Nào.
Ăn thêm chút đi.
Con cảm ơn mẹ.
A Văn.
Anh tìm tôi à? Phàm Chân, có phải cha tôi đã đến tìm cô không? Thảo nào ông ấy, lại nói với tôi một đống chuyện kỳ lạ.
Xin lỗi nhé.
Xin lỗi nhé.
Không sao đâu.
Sao cũng được.
Dù gì tôi cũng từ chối rồi.
Cô nhất định đừng để bụng nhé.
Không đâu.
Anh không tới tìm tôi, tôi cũng định tới tìm anh đó.
Qua chuyện này, tôi cũng hiểu rõ rồi.
Chúng ta vốn đã không hợp.
Vẫn nên làm bạn tốt thì hơn.
Đỡ khỏi sau này lại ngại nhau.
Tôi không ngờ, cô lại hiểu chuyện vậy đó.
À không, ý tôi là, là tôi không xứng với cô.
Chứ sao nữa.
Tôi đang bảo, tôi chỉ là, một người bình thường thôi.
Còn anh, lại là công tử nhà giàu.
Chúng ta vốn đã, không môn đăng hộ đối.
Cho nên, vẫn là làm bạn tốt thôi.
Đâu có, đâu có.
Thế này nhé, sau này chúng ta, quay lại, tình cảm trong sáng như lúc trước.
Tôi coi cô như em gái, cô coi tôi như anh trai.
Sau này cô, tìm một người chồng cao to anh dũng đi.
Cô không đến nỗi không tìm nổi đâu.
À không, không.
Không phải, không phải.
Có tìm được cũng không đáng yêu bằng tôi.
Được rồi.
Chúng ta vẫn là bạn tốt.
Nếu anh bận, thì anh cứ đi đi.
Phàm Chân.
Em có buồn không? Em á? Giờ em thấy rất nhẹ nhõm.
Tại sao? Bởi vì qua chuyện này, em đã nhìn rõ hiện thực.
Bọn em thực sự không hợp.
Phàm Chân.
Em đúng là một cô gái kiên cường.
Chị Hải Đường, chơi với chị, khiến em học được, điều quan trọng nhất.
Là mỉm cười tiếp nhận.
Chuyện này kết thúc ở đây thôi.
Có lẽ, đây là sự sắp xếp tốt đẹp nhất của ông trời.
Phàm Chân.
Em có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.
Mau ăn thôi.
Ăn thôi.
Đưa phong thư này, đến tay, chủ biên tòa soạn Côn Dương.
Làm kín đáo chút.
Lão gia yên tâm.
Ngày mai có kịch hay xem rồi.
Bán báo đây! Bán báo đây! Bán báo đây! Bán báo đây! Mọi người tới xem tin nóng nhất đi! Chuyện xấu đằng sau nước hoa Đông Phương! Mùi quả phụ thối không ngửi được! Bán báo đây! Bán báo đây! Mọi người tới xem tin nóng nhất đi! Vô sỉ! Cái thứ báo lá cải vô lương tâm này, dám bịa chuyện vớ vẩn, muốn hủy hoại thanh danh Lãng gia ta! Đúng là quá vô sỉ! Lão gia.
Trước hết ông nên bớt giận đã.
Chuyện gấp rút bây giờ, là nhanh đi tìm hiểu, xem bài báo này, là từ đâu ra đã.
Cái gì mà từ đâu ra? Toàn là chuyện bịa đặt, ăn nói lung tung.
Nhưng, bài báo này, bịa chuyện như thể tận mắt nhìn thấy.
Hơn nữa, với mỗi chi tiết sự việc, đều viết rất rõ ràng.
Xem ra, đối thủ đã lên kế hoạch, rất cẩn thận kỹ càng.
Cha! Cha! Không hay rồi! Ông chủ Vạn yêu cầu trả hàng.
Sao cơ? Vốn là, hàng đã được kiểm tra đủ cả rồi, chỉ còn đưa lên thuyền nữa thôi.
Không ngờ ông chủ Vạn lại chạy tới, muốn hủy cả đơn hàng.
Nói nước hoa Đông Phương của chúng ta, tiếng xấu khắp nơi, không thể nào bán được.
Không những từ chối nhận hàng, mà còn muốn được bồi thường.
Còn nữa, cha, giờ trong tiệm, cũng có rất nhiều khách tới, nói muốn trả hàng.
Giờ đang là lúc phong ba nhất, chúng ta phải dừng bán, nước hoa Đông Phương.
Mang một số sản phẩm truyền thống, ra bán đi.
Mong là đảm bảo được, doanh số của Lãng Lý Xuân.
Để làm cho kịp đơn hàng này, đã có mấy sản phẩm truyền thống, bị dừng sản xuất rồi.
Lập tức khôi phục sản xuất đi.
Việc ở xưởng không thể dừng được.
Không được đâu, cha.
Vốn lưu động của chúng ta, đã đổ hết vào, nước hoa Đông Phương rồi.
Đến cả nguyên liệu cơ bản nhất, giờ cũng không đặt mua nổi.
Đúng là không kịp trở tay! Chú Toàn.
Chú lập tức đi tìm Nguyệt Hiên, bảo nó là, tin đồn từ nó mà ra, thời gian này nó đừng lộ mặt nữa.
Có chuyện gì, thì cứ thương lượng với Nguyệt Minh.
Vâng, lão gia.
Cha.
Cha cũng đừng sốt ruột quá.
Sức khỏe bản thân quan trọng.
Chuyện này, cứ giao cho con xử lý đi.
Nào, cha uống ngụm trà đi.
Tiểu thư đừng khóc nữa.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô nói gì đi chứ.
Mất mặt chết mất! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu thư.
Mất mặt chết mất! Con gái.
Khóc gì vậy con? Khóc muốn sập cả nhà rồi đây.
Có phải cô chọc giận tiểu thư không? Lão gia, không phải tôi.
Tôi cũng không hiểu là làm sao, tiểu thư về nhà một cái là đã ngồi khóc rồi.
Hỏi gì cũng không nói.
Con à, sao thế? Cha! Áp phích của con treo ở cửa Lãng Lý Xuân, bị người ta hắt mực lên.
Suýt nữa con hắt vào cả con! Tên nào ăn nhầm phải gan báo vậy? Dám chọc vào con gái cha? Cha! Bắt hết bọn họ lại đi! Được.
Cha đi tóm cổ chúng lại.
Lãng Lý Xuân đúng không? Được rồi, con gái.
Con nín đi đã.
Cái tin đồn xấu, về nước hoa nhà họ, cha cũng nghe nói rồi.
Con nghe cha khuyên một câu.
Vũng bùn lần này, chúng ta không dây vào.
Mau bỏ làm, người đại diện gì đó, cho Lãng Lý Xuân đi.
Chúng ta là tiểu thư khuê các, sau này, đừng lộ mặt nữa.
Cha! Nghe cha đi.
Sao cha có thể nói vậy chứ? Nhà chúng ta với Lãng gia có giao tình mấy đời.
Chuyện này cha nhất định phải giúp.
Cha phải bắt trói, đám người xấu đó về xét xử.
Người xấu bắt nạt con, cha tuyệt đối không tha! Nhưng theo cha thấy, lần này người hại con, bị hắt mực, chính là cái kẻ gây ra tin xấu kia, Lãng Nguyệt Hiên.
Thằng nhóc này! Bình thường cha đã ngứa mắt, cái bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt của nó.
Lần này tiếng xấu, còn dính cả đến quả phụ nhà họ.
Đấy là chị dâu cậu ta đó! Vào lúc này, chắc chắn so với con, Nguyệt Hiên còn phải chịu nhục nhã nhiều hơn.
Con phải đi tìm anh ấy! Mạc Họa! Mạc Họa! Mạc Họa! Mã phó quan.
Có.
Phái hai người đi theo tiểu thư.
Ai dám bắt nạt nó, tuyệt đối không tha.
Rõ.
Linh cảm của nước hoa Đông Phương đến từ quả phụ.
Lãng phủ đang diễn một màn tình yêu em chồng chị dâu trái luân lý.
Có phải thật không vậy? Cái này ai mà biết? Giờ khắp thành, ai cũng cầm một tờ báo này.
Bán còn tốt hơn nước hoa Đông Phương nữa.
Cái loại báo lá cải nói linh tinh này, các cô còn đọc vui vẻ thế à? Cô cáu với chúng tôi làm gì? Cái này có phải chúng tôi viết đâu.
Những thứ này đều là giả! Nguyệt Hiên thiếu gia tốt với mấy người như thế, mấy người làm vậy có xứng đáng không? Cô đừng có chưa rõ trắng đen, đã trách mắng chúng tôi.
Mọi người ở đây, bàn tán gì thế? Chị Hải Đường.
Chị xem.
Nội dung trên báo, rõ ràng là đổ vạ, vùi dập.
Họ đang muốn, bôi nhọ nước hoa Đông Phương.
Mọi người đừng tin.
Cũng đừng truyền đi bừa bãi.
Nghe thấy chưa? Mau về làm việc đi.
Chị Hải Đường.
Chị đừng giận.
Em cũng đi làm việc đi.
Nguyệt Hiên.
Mọi người xem báo cả rồi hả? Nguyệt Hiên.
Anh đừng giận nữa.
Đó chỉ là mấy chuyện bịa đặt, những kẻ rảnh rỗi, viết ra thôi.
Anh đừng để trong lòng.
Anh có thể không để trong lòng sao? Giương mắt lên nhìn nước hoa Đông Phương, hủy trong thoáng chốc.
Người có não không tin chuyện vô căn cứ.
Những tin tức giả dối này, hoàn toàn chẳng đáng lo ngại.
Nguyệt Hiên.
Nguyệt Hiên, anh không sao chứ? Anh không sao.
Em lo cho anh chết được.
Mặc dù em tin anh, nhưng lời đồn mạnh như hổ, em đã bị người ta hắt cả mực rồi.
Chuyện này đối với em, rõ là một nỗi nhục to lớn.
Xin lỗi.
Liên lụy đến em rồi.
Không trách anh.
Nhưng em thấy, chúng ta nên tổ chức, một buổi họp báo.
Đây là chuyện liên quan đến, danh dự của chúng ta, không thể mặc cho người khác bôi nhọ.
Buổi họp báo? Lẽ nào anh muốn, tự gánh lấy vụ bê bối này sao? Anh yên tâm.
Em sẽ ủng hộ anh.
Đến lúc đó, em sẽ bảo cha em mang theo binh đến, xem ai còn dám nói năng bậy bạ.
Vậy… Làm vậy e là không ổn đâu.
Có gì mà không ổn? Nguyệt Hiên, đó đều là những chuyện bịa đặt vô căn cứ.
Có những khi người ta thà tin vào, thông tin giả dối, cũng không muốn tin vào sự thật.
Mở buổi họp báo vào lúc này, liệu có càng bôi càng nhọ không? Cố Hải Đường, cô có ý gì thế? Chuyện này không liên quan đến danh dự của cô, cô không bị người khác hắt mực, nên cô mới đứng đây, khuyên Nguyệt Hiên làm một con rùa rụt đầu, mặc cho người khác chỉ trích phải không? Tôi không phải ý này.
Tôi chỉ thấy bây giờ mở buổi họp báo, cũng không có hiệu quả gì.
Rốt cuộc cô có quan tâm Nguyệt Hiên không vậy? Cũng phải.
Cô chỉ là một người con dâu, bị Lãng gia tống cổ khỏi nhà thôi, chẳng có danh dự gì mà nói.
Em nói gì thế? Sao anh cứ giúp cô ta hoài vậy? Coi như em có lòng tốt lại bị phụ lòng, hai người thích sao thì thế đi.
Bực mình quá.
Đừng đánh nữa.
Đánh nữa là cả vườn hoa cải, đều bị em đánh nát đó.
Em thích thế.
Cả ruộng hoa cải này, đều bị em bao hết rồi.
Sao một chút ấm ức thôi, em cũng không chịu nổi thế? Vốn dĩ đã vì vụ nước hoa Đông Phương, mà tức anh ách rồi, bây giờ lại dính phải một mớ xui xẻo, anh nói xem em có thể không uất ức sao? Em đó, cứ toàn không giữ được bình tĩnh.
Cứ hễ tức giận gì, đều treo hết trên mặt.
Đàn ông không thích, kiểu phụ nữ như thế đâu.
Tính em là vậy đấy.
Em cảm thấy rất tốt.
Anh còn cười nhạo em? Anh thì thông minh tài giỏi, sao không thấy anh, chiếm được Hải Đường? Được.
Coi như anh không nói.
Nếu không có việc gì thì, anh đi trước đây.
Khoan đã.
Em thấy lần này Lãng gia anh, gặp phải chuyện lớn như vậy, sao cũng không thấy anh sốt sắng? Anh sốt sắng gì? Chẳng phải nhà anh, có một người em tháo vát sao? Không phải anh đang có ý đồ gì chứ.
Anh không phức tạp như em nghĩ đâu.
Em thì thấy anh vui vẻ lắm.
Anh hỏi em, nước hoa Đông Phương bị hủy, người được lợi lớn nhất là ai? Sao em không nghĩ ra chứ? Nước hoa Đông Phương bị hủy, là một chuyện tốt.
Vốn dĩ đã không chịu nổi, Nguyệt Hiên và Hải Đường đến với nhau.
Cái gì mà nước của tình yêu, tín vật định tình gì đó.
Bây giờ thì hay.
Em không nên khóc.
Em nên cười mới đúng.
Long Mạc Họa à Long Mạc Họa.
Cuối cùng em cũng thông suốt rồi.
Nguyệt Minh, em thực sự không thể không, thay đổi cách nhìn về anh, hết lần này đến lần khác.
Cách gì cơ? Bây giờ chúng ta, có hai con đường có thể đi.
Thứ nhất là, chúng ta đã nhờ vả, bạn bè ở tòa soạn, nhờ anh ta đi điều tra, gốc gác của bức thư nặc danh đó.
Như vậy chúng ta sẽ biết, là ai đang giở trò.
Hai là, em muốn mở một buổi họp báo, để người trong cuộc ra mặt, thanh minh hiểu lầm này.
Nhưng có thanh minh nổi không? Người tạo ra hiểu lầm là giới truyền thông.
Nên hóa giải hiểu lầm, cũng phải là bọn họ.
Bất kể em có làm gì, anh cũng đều ủng hộ.
Được.
Vậy em đi báo với cha một tiếng.
Đừng, Nguyệt Hiên.
Gần đây sức khỏe cha không tốt, chuyện gì anh em ta, tự giải quyết được, thì đừng làm phiền cha nữa.
Còn nữa, anh cảm thấy, ý tưởng táo bạo như thế, giao thiệp với giới truyền thông, cha cũng chưa chắc đã đồng ý đâu.
Anh nói đúng.
Vậy chúng ta hãy để cha, chờ tin tốt của chúng ta.
Linh cảm của nước hoa, đến từ một đoạn tư tình, giữa em chồng và chị dâu quả phụ.
– Chị dâu.
– Nguyệt Hiên.
Ngồi đi.
Chị dâu.
Chuyện viết trên báo, liên lụy đến chị rồi.
Chuyện này không trách em.
Thực ra hôm nay em đến, là muốn nhờ chị dâu giúp một việc.
Giúp em chuyện gì? Chuyện này vô cùng hệ trọng, nhất định phải để chị đích thân ra mặt.
Diệu Lan thấp cổ bé họng, có thể làm gì giúp cho em chứ? Bây giờ em muốn mở, một buổi họp báo, trình bày rõ đầu đuôi ngọn ngành, của những tin đồn này.
Trả cho nước hoa Đông Phương, và chị dâu một sự trong sạch.
Chị dâu, nên em muốn chị đến hiện trường, đích thân giải thích thanh minh, chỉ trích kẻ gây ra tin đồn.
Chuyện này… Chuyện này, liên quan đến thanh danh và sự trong sạch của chị.
Vả lại còn liên quan đến, số phận và sự phát triển của Lãng gia.
Em mong chị dâu có thể suy nghĩ kỹ.
Nhưng chị ở trong khuê các lâu năm, chưa bao giờ, lên tiếng trước mặt nhiều người như vậy.
Huống hồ, còn liên quan đến tin đồn xấu của mình.
Chị sợ chị nói không tốt.
Chị không cần sợ, chị dâu.
Chị cứ nói rõ, sự thật ra là được.
Chúng ta không thể để những tin đồn này, lan truyền khắp nơi được.
Nếu bây giờ chúng ta sợ sệt, thì chính là tạo điều kiện cho lũ ác đó.
Đối với những tin đồn này, chị cũng hận thấu xương.
Nhưng chị chỉ là một cô gái yếu đuối.
Có em chống lưng cho chị rồi.
Vậy để chị nghĩ.
Lãng Lý Xuân chúng tôi, sở dĩ nghiên cứu ra sản phẩm này, là vì nước hoa của người Tây, mùi hương quá nồng, không hề phù hợp với, khí chất của nữ giới phương Đông.
Thêm nữa là, giá hàng ngoại nhập rất đắt đỏ, không thể tiếp cận những người dân thường.
Cho nên, sản phẩm này đã được ra đời.
Chị Diệu Lan, uống chút nước đi, cho đỡ khô họng.
Sao chị cảm thấy, hơi lành lạnh? Tại chị căng thẳng quá thôi.
Hải Đường, chị sợ lát nữa chị ra, sẽ không nói được gì.
Chị hãy đem những điều ấm ức, những gì muốn nói, nói ra hết là được rồi.
Phải.
Những ấm ức của chị, ấm ức của chị… Ấm ức của chị.
Ngoài ra, mẫu nước hoa Đông Phương này, là tín vật tình yêu giữa tôi, và người con gái tôi yêu.
Linh cảm của sản phẩm này, là đến từ cô ấy.
Cho nên tại đây, tôi muốn nói, những lời đồn thổi bên ngoài, hoàn toàn vô căn cứ, cố ý bôi nhọ.
Vậy cho hỏi Nguyệt Hiên thiếu gia, đối tượng anh yêu, là ai chứ? Là ai? Ai? Ai? Đó là chuyện riêng của tôi.
Tôi không thể tiết lộ.
Nhưng tôi muốn nói với mọi người là, nếu vì những tin đồn này, mà khiến nhân dân cả nước bỏ qua nước hoa Đông Phương, thì thực sự quá khiến người ta đau lòng.
Ở đây, tôi cũng muốn nói với, kẻ bịa đặt tin đồn.
Các người muốn bôi nhọ nước hoa Đông Phương, để đạt được mục đích cạnh tranh không lành mạnh, không có chuyện đấy đâu.
Anh nói người ta bịa chuyện, vậy tại sao chúng tôi phải tin anh? Nhà bọn họ rốt cuộc, có mấy bà chị dâu thế? Mọi người đều nói Nguyệt Hiên là công tử đào hoa, quả nhiên không sai! Mọi người không phải đoán nữa.
Tôi chính là chị dâu duy nhất của Nguyệt Hiên.
Chị dâu.
Tôi chỉ là một người phụ nữ, không hiểu gì về lợi ích thương nghiệp.
Hôm nay tôi đứng ở đây, chỉ là để nói rõ sự thật.
Trên báo nói, nước hoa Đông Phương, là một mối tình đi ngược lại luân lý, giữa em chồng và chị dâu quả phụ.
Kẻ viết ra bài báo này, đúng là táng tận lương tâm! Lại đi lôi tôi, một người con dâu nuôi từ nhỏ thân thế đáng thương, ra để viết bài.
Mặc dù Diệu Lan là quả phụ, nhưng cũng thích, hương thơm của hoa tươi.
Khi rảnh rỗi cũng sẽ tự làm túi thơm.
Tôi chỉ nói cho Nguyệt Hiên, cách làm túi thơm mà thôi.
Nước hoa Đông Phương là tâm huyết của Nguyệt Hiên, đến cả một quả phụ như tôi, cũng có thể nhận ra, mùi hương ngọt ngào trong đó.
Đối với một thứ tốt như thế, sao các người có thể nhẫn tâm, bôi nhọ nó chứ? Cô Trương.
Nhưng trong bài báo đó, các chi tiết đều rất chân thực.
Nghe nói là do, người biết chuyện trong nội bộ tiết lộ ra.
Vậy tin đồn xấu giữa cô và Nguyệt Hiên, phiền cô trực tiếp, giải thích với chúng tôi được không? Diệu Lan gia thế bần hàn, gả tới tận Côn Dương.
Mặc dù Lãng gia đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi vẫn thường cảm thấy, mình bé nhỏ không nơi nương tựa.
Nguyệt Hiên.
.
.
Nguyệt Hiên vẫn luôn đối xử rất nhân hậu với mọi người, cũng rất quan tâm đến tôi, cho nên, Diệu Lan luôn rất biết ơn.
Nguyệt Hiên cư xử đàng hoàng, Diệu Lan cũng tự biết em chồng chị dâu cần có khoảng cách, không dám quá phận.
Càng đừng nói đến chuyện, đáng xấu hổ, như trên báo viết.
Các vị hương thân, tôi là một người đáng thương.
Từ nhỏ chưa hiểu chuyện gì, đã gả cho người ta, rồi trở thành quả phụ.
Tôi vốn đã không nơi nương tựa, chỉ có thể giữ mình trong sạch, bảo vệ thanh danh.
Tôi cũng chỉ đành ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt.
Thử hỏi, còn có điều gì quan trọng hơn, thanh danh của tôi nữa? Còn có điều gì, đáng hận hơn, so với việc phỉ báng, sự trong sạch của một người con gái chứ? Trên báo đó nói, là nhận được, một bức thư nặc danh của người biết chuyện.
Khá khen cho một bức thư nặc danh! Tại sao lại nhắm vào tôi? Tại sao phải quấy nhiễu, cuộc sống bình lặng của tôi? Tại sao phải bóp méo sự thật? Không chỉ hủy hoại nước hoa Đông Phương, còn hủy đi sự trong sạch cả đời của tôi! Cố Hải Đường! Là cô! Chị dâu! Rốt cuộc cô có mục đích gì? Một tính mạng trong sạch, đã bị hủy hoại trong tay cô! Cố Hải Đường! Tại sao cô lại đối xử với tôi như thế? Cố Hải Đường! Tôi nguyền rủa cô không được chết tử tế.
Tôi có thành ma cũng sẽ không buông tha cho cô! Tôi sẽ lấy cái chết, để chứng minh sự trong sạch của tôi! Chị dâu.
Có gì, chị bỏ dao xuống rồi nói.
Nguyệt Hiên! Chẳng lẽ em vẫn không hiểu sao? Tối hôm đó, chỉ có mấy người chúng ta, và Hải Đường thôi.
Tin này là ai truyền ra ngoài, em vẫn chưa hiểu sao? Tại sao cô phải đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ tất cả những người tiếp cận Nguyệt Hiên, cô đều phải đuổi tận giết tuyệt sao? Chị Diệu Lan! Chị hiểu lầm rồi! Cô thực sự, – là một đứa đáng sợ!- Mập! Cẩn thận.
Đi mau.
Hải Đường, đi! Cố Hải Đường! Chị dâu! Chị điên rồi sao? Sao chị lại nói như vậy? Tại sao không nghĩ đến hậu quả? Chị chỉ nói sự thật mà thôi.
Vậy tại sao, chị lại nhắm vào Hải Đường chứ? Chị không nhắm vào cô ta.
Chuyện tối hôm đó, ngoài mẹ và mấy người chúng ta, chỉ còn lại Cố Hải Đường thôi.
Vậy nên chị chắc chắn là cô ấy à? Hải Đường không thể là, loại tiểu nhân viết thư nặc danh được.
Nguyệt Hiên, em căn bản không hiểu được.
Đố kỵ sẽ khiến một người con gái, mất đi lý trí.
Cô ta sẽ, nuôi thù hận trong lòng, vì chuyện tối hôm đó.
Chị thực sự điên rồi.
Nguyệt Hiên.
Nguyệt Hiên.
Chị đều là vì muốn tốt cho em.
Hải Đường.
Em đừng buồn nữa.
Tôi không sao.
Chẳng ai có thể ngờ, Diệu Lan đột nhiên lại không khống chế được cảm xúc.
Sao chị ấy lại nghĩ về tôi như vậy chứ? Lòng người khó dò.
Có lẽ là vì, cô ấy đã kìm nén quá lâu rồi.
Đừng nghĩ nữa.
Hay là tôi đưa em về nhà trước nhé.
Không cần đâu.
Để tôi ở đây một mình, yên tĩnh một chút đi.
Các con giúp ta, giải quyết nguy cơ như vậy sao? Cha.
Chuyện này không liên quan đến anh con.
Đều là lỗi của con.
Đương nhiên là lỗi của con rồi.
Con chưa được ta đồng ý, tự chủ trương mở họp báo.
Bây giờ thì hay rồi, danh tiếng càng ngày càng xấu.
Con nói xem.
Bây giờ cái cục diện rối rắm này, nên thu dọn thế nào đây? Cha.
Chuyện này con cũng có trách nhiệm.
Con không nên giấu cha.
Vì sao lại giấu ta, mở cuộc họp báo đó chứ? Nguyệt Hiên, chẳng phải là sợ cha không đồng ý sao.
Hơn nữa, có những lúc, suy nghĩ của thanh niên chúng con, không giống với mọi người lắm, sợ là sau khi nói ra, cha lại nói chúng con quá cấp tiến.
Ý của con là, bây giờ các con đã trưởng thành rồi, đôi cánh cứng cáp rồi, có thể tự gánh vác rồi, giỏi giang lắm rồi đúng không? Chúng con không có ý đó, cha.
Ta có thể đồng ý cho các con, tổ chức họp báo.
Nhưng mà trước khi làm bất cứ chuyện gì, nhất định phải suy nghĩ, về tất cả nhân tố, có thể xảy ra.
Thứ các con phải đối mặt là phóng viên, truyền thông, là một đám quần chúng thích hóng hớt.
Con tùy tiện mở họp báo như vậy, nhỡ đâu có tình huống đột xuất, giống như hôm nay, các con đã nghĩ đến biện pháp đối phó chưa? Vốn dĩ tất cả mọi chuyện, đều nằm trong sự khống chế của con.
Nhưng mà con thực sự không ngờ, chị dâu chị ấy lại.
.
.
Được rồi.
Ta không muốn nghe bất cứ lý do nào.
Nguyệt Hiên.
Con cứ thế tùy tiện công khai, tình cảm của mình trong buổi họp báo.
Mặc dù con không nhắc đến tên của cô ấy, nhưng nhỡ đâu bị người ta tra ra thì sao? Ta không phản đối con qua lại với Hải Đường.
Nhưng mà phải khiêm tốn một chút.
Con có từng nghĩ đến, bây giờ con sẽ chỉ khiến cho, mối quan hệ này càng tô càng loạn không? Là lỗi của con.
Con đã không suy nghĩ chu đáo.
Một câu con sai rồi, có thể cứu vãn được gì không? Là con trai của Lãng Tư Niên ta, chuyện mà bản thân mình làm sai, thì phải tự mình gánh vác.
Lãng Tư Niên ta, sẽ không vì sai lầm của các con, mà gánh vác trách nhiệm.
Đã nghe rõ chưa? Con biết rồi.
Mẹ.
Hôm nay Diệu Lan bạo gan, tự chủ trương vạch tội Hải Đường, xin mẹ trách phạt.
Vậy cô thử nói xem, cô sai ở đâu? Nên trách phạt cô thế nào mới được đây? Diệu Lan sai ở chỗ, chưa có chứng cứ đã vạch tội Hải Đường.
Lẽ nào, không phải là cô có thành kiến với nó sao? Tất nhiên là không phải rồi.
Mẹ, mẹ không cảm thấy chuyện này, có chút kỳ lạ sao? Chuyện trong nhà, sao lại bị vạch ra trên mấy tờ báo chứ? Đúng vậy.
Khi đó chỉ có vài người có mặt ở đó.
Mẹ, mẹ sẽ không nói, Diệu Lan đương nhiên cũng không.
Anh cả và Nguyệt Hiên đều là người nhà chúng ta.
Còn có thể là ai chứ? Vậy nên cô bèn cho là cô ta? Con nghĩ, cô ta nhất định là ghi hận Lãng gia, ghi hận việc mẹ năm lần bảy lượt đuổi cô ta đi, muốn chia rẽ cô ta và Nguyệt Hiên.
Vậy nên về công về tư, Diệu Lan đều nên đứng ra, ra mặt thay cho Lãng gia.
Nhưng mà cô làm như vậy, cũng chẳng có lợi gì, cho Lãng gia chúng ta, mà sẽ chỉ càng tô càng đen.
Vâng.
Diệu Lan biết sai rồi.
Diệu Lan nên bàn bạc trước, với mẹ mới phải.
Mẹ.
Thực ra, chuyện này, có phải là Hải Đường tiết lộ cho mấy tờ báo hay không, không hề quan trọng.
Hải Đường vẫn luôn lợi dụng tình cảm, thao túng hai anh em Lãng gia, hết lần này đến lần khác chọc tức mẹ.
Diệu Lan cũng là muốn nhân cơ hội này, trút giận thay cho mẹ.
Nếu như mẹ cảm thấy Diệu Lan đã làm sai, bất kể mẹ trách phạt thế nào, Diệu Lan đều nguyện chịu phạt.
Tấm lòng của con, mẹ biết rồi.
Chuyện này, mẹ che chở cho con.
Mẹ.
Diệu Lan vui lắm.
Chỉ cần mẹ ghi nhận, mọi việc mà Diệu Lan làm cho mẹ, thì Diệu Lan đã thỏa mãn rồi.
.