Mị biết đã đến lúc có thể làm một video fair-usenói về phim điện ảnh Hàn mà không lo không ai xem khi mà người Mỹ cuối cùng cũng đãchịu vượt qua rào cản phụ đề cao 2, 54 cm để xem 'Ký Sinh Trùng'.
Có rất nhiều thứ để nói về phim Hàn, nhưng mị sẽ bắt đầu bằng một chủ đề nghe vẻ sẽ thú zị: Phim truyền hình Hàn Quốc vs.
Phim điện ảnh Hàn Quốc.
Điểm khác biệt cốt lõi giữa phim truyền hìnhvà phim điện ảnh Hàn chính là tính thực tế của chúng.
Suốt nhiều năm qua, phim truyền hình Hànnổi tiếng và tai tiếng vì quá phi thực tế còn trong hai thập kỷ qua, điện ảnh nước này lại đượcnhận xét là “quá thực tế” (thực ra cũng là một kiểu phi thực tế khác).
Thế giới phim truyền hình Hàn Quốc như mộtphiên bản lý tưởng của xã hội tại xứ kimchi nơi người dân luôn quá sến sẩm và quá thơ ngâykhi nhắc tới chuyện tình iu tình dục.
Tình yêu đôi lứa có thể nảy nở ở bất kỳ đâu, kể cả trong một cuốn truyện tranh.
Nữ chính thì cứ hôn là lại trợn tròn mắt.
Còn các cặp đôi thì chắc chắn không thể dính bầuvì cảnh giường chiếu nào cũng như này.
Tính bạo lực cũng rất bị hạn chế trên màn ảnh nhỏ Hàn Quốc, trừ những pha nắm cổ tay của mấy anh đẹp giai.
Trong khi đó một phim điện ảnh Hàn với toàn các cảnhchém đứt đầu nhau thì được dán nhãn 12+.
Bạn nhận ra phim điện ảnh Hàn quá tàn bạo là khimột phim hài cũng có cái kết bi kịch đẫm máu.
Trong vòng 2, 3 năm trở lại đây, vài phimđiện ảnh Hàn như kiểu chỉ muốn dọa khán giả: “Nè, xem anh đây đánh người không ghê tay chưa nè”.
Trên màn ảnh rộng xứ củ sâm, cảnh nude còn nhiều hơn cảnh người dân ăn kimchi.
Vài cảnh nude chẳng liên quan gì đến cốt truyện, được thêm vào chỉ nhằm mục đích câu view nhưng cuối cùng lại khiến người xemkhông xem nữa mà lên mạng gõ chữ P vào thanh URL.
Nếu như phim truyền hình Hàn nói vềcách con người ta rơi vào lưới tình, thì phim điện ảnh Hàn nói về việcchia tay, ly hôn và move on.
Cả phim truyền hình lẫn điện ảnh Hànđều nói rất nhiều về các vấn đề sức khỏe tinh thần hệt các Youtuber.
Trong phim truyền hình, một nam chính có rối loạn tâm thần vìsang chấn ngày nhỏ thì thường rất cục súc ở mấy tập đầu.
Nhưng sâu bên trong, ảnh chỉ đangđợi một người con gái xuất hiện giúp ảnh chữa bệnh bằngsức mạnh của tình iu và định mệnh.
Còn trong phim điện ảnh Hàn, ảnh chỉ đơn giản là một tên sát nhân tâm thần.
Tìm thấy người thân thất lạc là một mô-típrất phổ biến ở phim ảnh Hàn Quốc.
Các nhân vật không được báo trước khi nào biên kịch mới cho họbiết người va phải họ trên đường tuần trước lại cùng dòng máu với họ.
Các phim truyền hình có plot twist kiểu nàythường kết thúc bằng cảnh gia đình đoàn viên sum họp.
Tuy nhiên, trong phim điện ảnh, việc sum vầy không bao giờ xảy ravì hai nhân vật đã loanluan với nhau rồi.
Tài phiệt là nhóm nhân vật phổ biến nhất phim truyền hình Hànvì cứ ba phim thì tới hai phim có tài phiệt.
Tất cả các tài phiệt trong phim truyền hình đều là phản diệntrừ người duy nhất có trái tim vàng son a.
k.
a.
nữ chính hoặc nam chính thích ăn mì tôm.
Còn trong phim điện ảnh Hàn, nhóm nhân vậtphổ biến nhất là các anh lính Triều Tiên.
Người nước ngoài có thể thưởng thức Kpopmà không cần hiểu lấy một từ trong lyrics, nhưng với phim Hàn thì phải có sub.
Phim Hàn là một nguồn học tiếng Hàn cực tốt, và các từ tiếng Hàn bạn học được từphim truyền hình và phim điện ảnh cũng khác nhau một chút.
Khi xem phim truyền hình Hàn, các chế sẽ biết các từ như *Saranghae* (Anh iu em), *Kajima* (Anh ơi ở lại), hoặc là *Neomoo bogoshipeo* (Em nhớ anh nhìu lám).
Còn khi xem phim điện ảnh, các chế sẽ học được các từ như *Gaesaekki* (thằng chóa) hay *Ssibalnoma* (ĐMM).
Sau một thập kỷ xem phim Hàn, mị rút raxem phim truyền hình Hàn rất giải trí còn xem nhiều phim điện ảnh Hànrất dễ bị suy nhược tinh thần.
Thế nên là, hãy bảo trọng khibước vào hai thế giới này nhé!.