Kì này về quê á, tụi con ở chơi với bà ngoại tới mùng ba Tết về.
Đứa nào mà nghe lời mẹ đó ha, thì mẹ sẽ.
.
muốn gì mẹ cũng chiều hết trơn á.
Con chịu phải không? Chiếc môtô nha.
Tăng lương gấp đôi.
Bộ lau nhà mới nhà mẹ.
Dẹp! -Mệt quá à, con ra .
.
-Ê, trời ơi~-Thôi đi về, đi về, đi về, đi về, về~ -Coi mà con.
Đừng có vậy mà.
-Đi về.
Lâu ngày về quê, thì ở mấy ngày có sao đâu.
Tụi con kì cục quá à~ -Anh chị về chơi với ngoại đi~-Thấy không? Em lúc nào nó cũng chịu, cũng chiều mẹ hết trơn á.
Còn tụi con không biết thương ai hết trơn hết trọi á.
Ở chơi với bà ngoại vài ngày, cho bà ngoại bả vui.
Bả già, bả tủi thân thấy mồ luôn vậy đó.
Thấy chưa, mẹ nói vậy là tự động con hiểu à.
-Con thương mẹ mà.
Con về thăm ngoại.
-Thằng này nó chịu nghe lắm nè.
Vẫn mua chiếc môtô cho con nha mẹ.
Nửa chiếc thôi mày! Tăng lương cho con~ Nửa tháng thôi! Bộ lau nhà mới mẹ ơi~ Nửa bộ.
Thương quá à~ Thương quá~ Thôi, đừng có xạo quá đi.
Xe chạy nha bà con ơi.
Dạ~! Trời ơi, xe chạy nữa rồi.
Hài Trấn Thành kìa.
Chờ với~ Chờ, chờ, chờ với.
Bác tài chờ con nhé, chờ~ Đỡ, đỡ, đỡ em.
Đỡ.
.
Trời ơi trời.
Đi đâu đó? Ủa, mày đi đâu dạ? Em về quê với anh.
-Em có.
.
-Ủa, con ơi.
-Dạ.
-Con không về quê con ăn Tết hả? Tiền để dành con mua cà phê hết rồi.
Hở? Hả? Trời ơi.
Nghe nó ói, cái muốn mắc ói luôn à.
Trời ơi~ Đè mẹ quá~ Con này.
Mệt ghê vậy đó.
Con này.
Cảm ơn bác tài.
Bác tài ngừng cho mua mấy ổ bánh mì ngon quá.
Trời, coi nó để đồ để đạc kìa.
-Khó khăn mà đi.
-Trời ơi, mẹ.
.
Bánh mì ngon quá à.
Tụi con.
-Ăn đi anh chị.
-Dậy ăn bánh mì.
-Chời, ngồi đã chật rồi, mẹ còn mua bánh mì nữa.
Ăn bánh mì đi con, bánh mì.
.
miền quê, ngon lắm.
-Mắc ói quá à.
-Ăn bánh mì đi con.
-Bánh mì ở đâu chẳng có, mua chi trời~ -Trời ơi, mua.
.
-Nè, ăn bánh mì.
Thôi, mẹ kì quá à~ Nè, ói vô họng con này nè.
Coi nó ngủ, nó hả họng kìa.
-Ý da da~ Ngáp ây~-Tránh tao ra coi.
Trời ơi~ Trời ơi~ Ai đẻ vậy trời? Ây da.
Đi đâu mà bang bang, trúng đầu người ta kìa.
Gì? Đồ ăn à? Không.
.
không.
.
không phải của tui.
-Ơ.
.
ơ.
.
xin lỗi chị.
-Cái thằng này.
X.
.
xin lỗi ấy.
Co.
.
con em tui nó hậu đậu quá.
Dạ, xin lỗi.
-Dạ.
.
.
-Của mày đó.
Đâu phải của tao đâu.
Cái gì cũng đổ cho tao hết à.
Bởi vậy.
.
Mày ói đi, ói hết luôn đi.
Ủa.
Ủa.
-Chị hai.
-Chị đây.
Cái gì mà đi về quê mà đùm túm xanh, đỏ, tím, vàng giống như đi hát bội, hát đình vậy không? Ờ, ta nói đi về quê mà nó làm như là ca sĩ đó, nó đi nó đem đồ vậy đó.
Tết mà mẹ.
-Tết.
.
-Tết mà mẹ.
Quá trời~ Thôi, thôi, cái này bàn sau đi.
Đi về, má trông dữ lắm.
Nha.
Ừ.
Cậu, cậu lấy cái gì chở đóng đồ này vô? Có chứ, má dặn tui, là tui.
.
Tui lo hết.
Nè! Hả? Hả cái gì hả.
Xe bỏ nọc heo.
Hiểu không? Nhưng mà tui rửa sạch rồi.
Không có còn mùi nữa đâu.
Hả? Chời ơi.
Xe này mới chở đủ gia đình này.
Chứ nghĩ sao, bao nhiêu đây sao tui rinh về hết.
Hiểu không? Ráng chất lên đi.
Rồi xong, chút nữa phụ tui đẩy xe về.
Nha.
Hả? Hả gì? Sáng đi quên đổ xăng, hết xăng.
Hả? Gia đình này lạ không.
Làm như điếc, hả hoài vậy? -Điếc mẹ mày.
-Trời ơi.
Mẹ em với mẹ chị khác nhau hay giống nhau? Chung mẹ đó.
Nói nghe nè.
Cái này chị em mình nghe thôi nha.
Má nghe là má kêu mất dạy đó.
-Không có được vậy, hiểu không?-Vậy mày chửi má mất dạy hả? Cái này nhắc chị thôi.
Chứ không thôi ra đường người ta chửi chị mất dạy.
.
.
-.
.
rồi ấy.
.
rồi nói này kia.
.
-Mày mất dạy đó.
Thôi, lẹ, lẹ, lẹ.
Đi, đi, đi.
-Hôi quá mẹ, con không đi đâu.
-Mẹ ơi~ hôi quá à~ -Trời đất ơi.
Đây nè.
Dục vậy nè.
Đó.
Chất lên.
-Mẹ ơi~-Lẹ lẹ lên.
Trời ơi.
Anh a.
.
Anh.
.
Anh chị gì ơi.
.
Xuống xe hết rồi, anh chị ơi.
Tới rồi.
Nha.
Xuống, xuống dùm.
Tụi tui đi nữa.
Dạ, cảm ơn.
Lẹ a.
.
ưm.
.
Đem vô trỏng, ừ.
Đi đi, lẹ lên.
Trời ơi, lề mề quá à.
Chị hai ơi, lẹ lên chị hai.
Lẹ cái gì? Người ta đang xách, mày đứng mày ăn không à.
-Mày.
.
-Thì.
.
thì ăn đi.
.
thì.
.
thì.
.
để đó cho nó đỡ.
.
Tui nghĩ, rồi cái xe buýt nó vô đây nó đậu, đặng tụi tui xuống luôn cũng được đúng không? Ừ.
Trời ơi, bình thường đi lên trển thăm chị hai đó.
Là xe để tới đây, bước vô cái một à.
Vậy sao cậu không để tụi tui đậu vô đây, rồi mới bước xuống luôn.
-Cậu làm cái gì, cậu chuyển qua xe chi vậy? -Cho nó trải nghiệm.
Ối.
-Trời ơi, lẹ lẹ lẹ mấy đứa ơi.
-Mệt quá.
Cậu.
.
-Mày có xách gì đâu mà trời? -Trời ơi! -mệt quá, cậu.
.
-đó, làm cho mệt.
Má ơi -Thằng này!-Tui nói con này -Con về nè má.
-Con này, con này cái gì? -Má ơi má.
Con vô con.
-Xách có nhiêu đồ đó, thiệt á cũng lề mề, lề mề.
Không biết làm chuyện gì nên à.
-Cậu ơi cậu.
-Cái gì? Nãy giờ cậu có làm cái gì đâu mà cậu mệt.
Cái người mệt là chính mình nè.
Tại vì mình là đẩy xe, còn cậu thì ngồi trên xe Ê, nè.
Tụi bây, tao nói cho tụi bây nghe, nghe chưa? Bây giờ tụi bây đẩy xe.
Mà tụi bây không thấy nhìn đường.
Cậu nè.
Cậu phải nhìn đường.
Cậu cầm tay lái, cậu nhìn đường nè.
Không thôi lủi xuống ruộng sao.
Đây là quan trọng nhất.
Hiểu không? Gì đâu không à.
Lẹ, lẹ, lẹ đi vô, bà ngoại chờ.
-Cậu ơi là cậu.
-Hửm? -Tuy vai của cậu, là cậu của mình.
-Ừm.
Nhưng mà mình với cậu là bằng tuổi với nhau.
-Cậu có nhớ không? -Bằng tuổi nha bạn.
Với lại vậy nè, thằng Mẹo.
.
mình còn đập được nó.
Thì.
.
cái gì mà không đập được.
Đập ai mày.
-Mất dạy.
-Nè, nè, nè, nè, nè, nè.
Không có gây lộn nữa.
Đằng này hỏi đằng đó đó.
Đằng đó kêu đằng này là cái gì? Là cậu.
Tụi bây vẫn nhỏ hơn tao.
Nghe! Tụi bây vẫn nhỏ hơn tao nha.
Vẫn là cậu nha.
Nha.
-Mày hợp tác đi, thằng mất dạy.
-Mày đi vô đi mày.
-Má ơi, tụi nhỏ nó về nè má ơi.
Thiệt luôn á.
Bà ngoại ơi.
Ngoại ơi~.
Ờ.
Rửa tay rửa mặt xong đi rồi má dọn cơm cho ăn.
Nghe hông? Mấy cái đứa này.
-Má.
-Hả? -Hai đứa cháu nội ngoại của má về kìa.
-Ngoại ơi ngoại, con về rồi nè ngoại ơi.
Cháu ngoại của tui.
Rồi, rồi, đây, đây, đây.
Rồi, rồi.
-Thương quá.
-Ờ, ờ.
-Ấy, trời ơi, trời ơi.
-Thương quá.
-Trời ơi, bà ngoại nhớ tụi con quá.
-Ơi~ Ngoại~ Nè.
Thấy không? Mấy năm nữa mới về thăm ngoại.
Lâu lắm rồi, tao nhớ rồi đó.
Phải không? -Trời ơi.
-Ói quá trời.
-Thúi muốn chết luôn ngoại ơi~-Tội nghiệp cháu ngoại.
-Hôn cái, hôn cái.
Nè.
Có gì cho ngoại không? -Sao không? Con tặng ngoại nè ngoại.
-Ê~ Của.
.
tao.
Của tao, của tao nha.
Ngoại ơi~ Up là lên.
Rước hên vào nha.
-Ừm.
-Đây~ Cái này cho ngoại phải không? -Dạ, dạ.
-Dạ, đúng rồi, tụi con tặng cho.
.
-Ấy, trời ơi.
-Úi cha.
.
Út, Út, Út, hộ pháp, hộ pháp, phụ má Út.
-Con này, con này.
-Trời ơi.
-Phụ má Út.
Ui cha, ui cha.
-Bà ngoại lớn tuổi, đưa nhẹ nhẹ, đỡ phụ bả chứ.
-Trời, xém chút nữa.
.
.
-Bà ngoại có sao không ngoại? -Cụp cái lưng rồi thấy không?-Ơ, dạ.
Thôi, bây giờ vầy.
Hai đứa con.
vô rửa mặt, rửa tay xong.
-Bà ngoại dọn cơm cho ăn liền.
Nghe chưa? Hả?-Dạ, cảm ơn bà ngoại.
Ai ở đâu, ở yên vị trí đó.
Má à.
Gì con? – Bây giờ mấy đứa cháu của mình nó về đông đủ rồi.
-Ừm.
Thì chúng ta phải làm sao má? Thực hiện kế hoạch.
-Kế hoạch gì?-Trời.
Bà má.
Bà chơi lật kèo vậy.
-Hồi qua mới bàn xong, giờ tự nhiên hỏi kế hoạch gì?-Kế hoạch gì? Má dịch qua một bên.
Để con giải quyết.
Là má tự hiểu.
Ủa, là sao? Hai đứa.
Ông bà người ta có câu: “Đi với bụt bận áo cà sa” “Đi với ma bận áo giấy” Về nhà này.
Thì phải làm sao má? Mặc áo bà ba.
Đúng.
Đây.
Bà ba nam-nữ.
Đủ màu, đủ kiểu, đủ kích cỡ.
Cậu đã chuẩn bị cho các con rồi.
-Hãy thay đồ đi.
-Cậu, cậu.
.
-Một đống đồ này là tụi con mới mua sắm để mặc cho Tết.
-Cho Tết.
Đúng rồi.
Ô, là tụi con có mua đồ rồi.
-Dạ! Không mặc là nó phí.
-Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi.
Về Sài Gòn bận.
Bây giờ thay bà ba.
-Má tụi bây đã thay rồi.
-Không được , nhưng mà đồ.
.
đồ.
.
Buông ra! Ây da.
Cái đồ này.
Cất.
Mốt về Sài Gòn.
Bận.
Ha.
Vô má.
-Ơi, nhưng mà, con.
.
con.
.
mua đồ Tết nhiều lắm mà.
.
ê.
.
Bà ngoại.
.
-Đi vô ăn cơm Vô ăn cơm.
Cái gì đây? Mày nhìn thấy bông không? Cái quần này nó quê muốn chết.
Tao không mặc được đâu.
Mày coi cái màu nó chìm quá ha.
Trời ơi.
Như áo nông thôn nè.
Nó hợp với mày nè.
Mày mặc đi.
Bây giờ sao? Mình nghĩ là, mình ở nhà này tới hôm nay thôi.
Ngày mai là mình đòi về Sài Gòn đi.
Hợp lí ha? Ý kiến hay.
Mày về một mình đi.
Tao vô với mẹ với bà ngoại.
Mẹ, ngoại ơi~ La gì á?.