Em chỉ muốn buông xuôi tất cả mọi thứ.
Kiểu được đến đâu thì đến.
Em sợ đến trường, em sợ liệu phải đối mặtvới cả các thầy cô, bạn bè… Lắm lúc em chỉ muốn lao ra ngoài đườngkiểu để cho xe nó kiểu… tông ấy.
[Mười hai giây sau] Bây giờ theo cái hướng mà em đang… “Tôi muốn lao đầu vào ô tô, cán chết mẹ nó luôn đi.
” OK.
Luôn đi.
Bây giờ cái hướng đấy là cái hướnggọi là nặng nề đây này.
Thế bây giờ, lao đầu vào ô tô, nó đâm cái bẹp mất.
Đ*t mẹ, thằng lái ô tô mẹ cảm thấy:”Thôi chết mẹ rồi!” “Thôi chết mẹ, tôi làm cái gì sai rồi.
“Đúng không? Bây giờ quả này công an đếnđ** biết giải thích làm sao.
Cái chỗ nó đ** có camera gì hết.
Phải không? Hôm ấy, thằng ấy lỡ nó.
.
.
đ*t m* nó nhấn chân ga hay là nhấn chân phanh gì đấy.
Xong rồi nó bị lên đồn, xong rồi đ** m*, bằng cách nào đấy, bố mẹ em lênkiểu đả đảo các thứ.
Nó bị nhốt vào tù! Em thấy… em thấy tội thằng đấy không? [KARAOKE TÂM SỰ] [Nơi chia sẻnhững tâm sự của bạn sắp trở lại] Các bạn cho một tràng pháo tay.
[Nơi chia sẻ giao lưu]”Từng đôi vai anh mang.
.
.
” “Tháng năm thăng trầm.
.
.
” Đi lấy vợ rồi anh.
Thời gian từ 21h00 – 23h00Thứ 5 hàng tuần Muốn được say cùng em.
Vỗ tay, vỗ tay.
Chào các bạn, PewPew trở lại rồi đây.
Từ bây giờ, mọi người có thể xem video của mìnhvới phụ đề tiếng Anh.
Thật tuyệt đúng không? Vậy làm sao để xem được phụ đề? Chỉ cần chọn vào Settings (Cài đặt).
Subtitles/CC (Phụ đề).
Chọn English (tiếng Anh) nếu bạn muốn.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Và hi vọng sớm được gặp lại mọi người.
Hello? A lô.
Em chào anh và tất cả các bạn khán giảđang xem chương trình ạ.
Em có đang ở nước ngoài không? – Dạ có ạ.
Em đang ở…- Ui thế à? Cộng hòa Séc ạ.
Vâng ạ.
Ui em ở Cộng hòa Séc à.
Này, anh thíchmấy cái “seri phim của Cộng hòa Séc” lắm ấy.
Thế sao em cười? Sao em cười? Sao em lại cười? Anh bộc lộcái cá nhân của anh không được à? À không không.
Không có gì.
Không có gì.
Thế Cộng hòa Sécthì em ở phần nào của Cộng hòa Séc nhờ? Thực ra em cũng không biết mô tả.
Nó là ở giữa giữa Cộng hòa Séc.
Giữa giữa Cộng hòa Séc à.
Thế em có ở thủ đô không hay là xa? Em là ở… một cái thành phốngay cạnh thủ đô luôn ạ.
À.
Thế à? OK.
Cuộc sống ở Séc thì nó có…có thú vị không em? Nói chung là, đối với emthì thực sự nó không ạ.
Ừ.
Đối với em, có một cái gì đấynó khá là tồi tệ và em… nó làm em bị trầm cảmtừ khoảng hai năm gần đây.
– Em bao nhiêu tuổi?- Em 18 ạ.
Tại sao em lại trầm cảm? Em có thể cho anhmột cái lý do nào đấy không? Em cảm thấy bị áp lực chuyện học hành.
Thực sự em bị áp lực rất là nhiều.
Và em… cái đợt em mới sang ấy anh và… – Em qua lâu chưa?- em đi học đến trường.
Em được bốn năm, bốn năm rưỡi rồi ạ.
Sang em không biết tiếng à hay là sao nào? Kiểu lúc đầu là em cũng không hề biếtmột tí tiếng nào và em phải học lạitất cả mọi thứ ngay từ đầu.
– Áp lực đúng không?- Và cái tiếng nó… Nó rất là áp lực anh.
Nó rất là… Cái tiếng nó rất là chuốivà em học bốn năm rồi nhưng mà thực sự em phải nói làtiếng em nó rất là tệ.
Nó không vào anh ạ, nó không vào một tí nào luôn.
Bố mẹ em thì sao?Bố em đi làm hay là như thế nào? Bố mẹ em đi làm.
Bố mẹ em có biết emkhó khăn trong việc giao tiếp không? – Bố mẹ em có.
– Bố mẹ em nói sao? Bố mẹ em thực sự chỉ biết động viên em thôichứ còn… không thể làm một cái gì hơn.
Bố mẹ em quyết định đi vì lý do kinh tếhay là gì? Anh có thể hỏi sơ sơ không? Kiểu với… Đúng, vì lí do kinh tế.
Tức là trước đây bố mẹ em làm ở đây rồivà em là được đẻ ở bên này.
Sau đấy khi mà được sáu tuổithì bố em bảo là… kiểu quyết định là cho emvà anh trai của em về với bố mẹ.
Em nghĩ là sau khi chiến tranh rồi ấy anh, thì kiểu cuộc sống ở Việt Namcó thể nó sẽ tốt hơn và bố mẹ em muốn bọn emhọc được cái ngôn ngữ Việt Nam, kiểu là cái nguồn gốc của mình ấy.
Kiểu được biết đến mình là người Việt Nam.
Thế là bố mẹ em phải đưa bọn em về.
Và bố mẹ em là lần đầu tiênquyết định là ở Việt Nam nhưng mà sau một thời gian kiểu cảm thấykiểu kinh tế Việt Nam nó không được ổn.
Thế là bố mẹ em lại quay trở lại bên nàyvà kéo theo bọn em sang.
Có lẽ là mỗi người một cái suy nghĩvà một cái quyết định trong cuộc sống nhưng mà nếu là anh thì anh, chắc anh sẽ không làm thế.
Bởi vì cái khó khăn của em bây giờ, trải qua bên Séc sẽ rất là.
.
.
chật vật.
Bởi vì có vẻ như em rất là khó để hòa nhập, đúng không? Đến cả nói bây giờ còn khó đúng không? Em cũng không… thực sự em không rõ nữa.
Có thể là thế thật.
Nhưng mà em có hay đi học, chăm đi học không? Cái này là anh hỏi để.
.
.
nếu mà em giận thì em cũng.
.
.
Ngày trước… không, em không nghĩ gì đâu.
Thật ra thì kiểu ngày trước em rất là… em rất là đi học, và em rất là thích học.
Nhưng mà đến cái khoảng thời gian gần đâylà em bị stress, anh hiểu không? Tức là, anh chỉ cần biết làngày hôm sau em đi học là tối hôm đó em nghĩ nhiều dã man, kiểu em sợ ấy.
Kiểu em không muốn đi học, mà kiểu… tức là nó giống như kiểu nửa muốn đi học, một nửa không muốn đi học.
Kiểu sợ đến trường.
– Em cũng không biết…- Em hiện nay… Em hiện nay đang họcchương trình văn hóa ở đấy hay em đã… vẫn còn học tiếng? Em học như kiểu học cấp ba bình thườngnhư kiểu tất cả những cái đứa khác ấy anh.
– Điểm số của em sao?- Nó chỉ là được đến mức trung bình.
Bây giờ em học cấp ba thìđạt mức trung bình thôi.
Vì vấn đề tiếng hay là vì vấn đề gì em? Vì vấn đề tiếng ạ.
Em có thể xin bố mẹ một hai nămđể chuyên đi học tiếng thì sao? Kiểu em không còn nhiều thời gian nữa để mà cứ suốt ngày cắm mặtvào học như thế rồi.
Kiểu bố mẹ em, thực sự thì bố mẹ em bây giờ muốn emđi làm chứ không phải là đi học nữa.
Là kiểu bố mẹ em bảo rằng làkiểu em cứ tiếp tục học như thế này mà kiểu… bố mẹ em sợ là nó sẽ không có kết quảmà em cứ lẩn quẩn lẩn quẩn như thế, nó rất là tốn thời gian.
Anh không dám nhận xét vềnhững quyết định đấy của gia đình em.
Em tên là gì nhờ? Anh còn chưa… – Em tên là Giang ạ.
– Giang, ok.
Anh gọi em là Giang ha.
Trước khi anh chia sẻ gì thêm và nói gì thêmthì anh muốn nói là anh ở đây, tất cả những gì anh nói là không có ýphán xét, hay nhận xét, hay nhận định hay… bất kì một cái gì ở khía cạnh bố mẹ emhay gia đình em cả.
Cái này là anh sẽ chia sẻtừ khía cạnh cá nhân của anh thôi nha.
– Vâng.
– OK.
Thứ nhất là anh cảm thấy khó hiểu.
Anh thấy rất ít hoặc rất hiếm hoặc rất khóđể tìm được một gia đình mà lại… em biết không? Em 18 tuổi mà, đúng không? Dạ vâng.
Em 18 ạ.
Mà lại bảo là còn ít thời gian để họchay là bảo là đi làm này kia.
Nhà em ở bên đấy là ở nhà trọhay là ở chung hay là như thế nào? Nhà em là ở chung với cả một nhà nữa.
Kiểu ở thuê đấy anh.
Kiểu mình… – Anh hiểu.
– Kiểu nhà em là thuê ở bên dưới còn người ta ở bên trên.
Theo anh ý, theo anh thìvới tình hình của em, thì em thử chia sẻ với bố mẹ emđể về Việt Nam học xem.
Em chưa… không có gì là hết thời gianhay là còn ít thời gian để… Em mới 18 tuổi.
Kể cả bây giờ đi học lại từ lớp 10anh thấy cũng bình thường, chả có vấn đề gì.
Em có thể chậm hơn so với người kháclà hai năm hoặc ba năm, cũng vấn đề gì đâu.
Bởi vì thật sự thì, để mà nói là thời giancủa mỗi một người nó khó nói lắm em.
Có những người đến 50 tuổihọ mới thành công trong sự nghiệp, họ mới kiểm được tiền, 50 năm họ sống vất vả.
Có những người 20 tuổiđã điều hành những công ty triệu đô.
Có những người 30 tuổiđã rất là giàu có nhưng sao… gia đình không đầm ấm hoặc như thế nào đó.
Có những người gia đình rất đầm ấm nhưng mà cả đời chỉ sốngcuộc sống rất là bình thường thôi.
Thời điểm của mỗi một con người khác nhauvà số phận của mỗi một con người khác nhau, tùy thuộc vào những quyết định của họ.
Vì vậy không thể nói là em sắp hết thời gian.
Em làm cái c** m* gì mà em sắp hết thời gian? Em có 18 tuổi.
Anh 28 tuổi rồi này, anh già hơn em đến 10 năm lận.
Anh bây giờ chỉ muốn quay lại, quay lại thời điểm của em thôi.
Vô lo, vô nghĩ, vô tư hơn, kể cả vất vả anh cũng chịu được.
Nên đầu tiên em phải có một cái tâm lý rằng em chưa có một cái gì phải lolà em hết thời gian hay là cái gì… Em còn rất trẻ, em còn cực kỳ trẻ.
Em mới bắt đầu vào đời thôi.
Em còn chưa có một cái gì hết.
Thứ hai nữa là anh cảm thấy, anh cảm thấybố mẹ em hơi thiên hướng về kinh tế quá.
Nó không phải là như thế anh ạ.
Tức là anh trai em trước đây học rất là giỏi và kiểu vì học nhiều quámà anh ấy bị rối loạn tâm thần.
Mà kiểu bố mẹ em không muốn em như vậy.
Anh trai em hiện nay đang ở bên đấyhay ở Việt Nam? Ở bên này ạ.
Anh trai em hiện nay đang…đang ở nhà hay là như thế nào? Anh ấy ở nhà và đi làm cùng bố mẹ em.
Sang bên đấy mới bị hay là bị ở Việt Nam? Anh em bị ở Việt Nam.
Khi mà anh ấy học đại học hay là như thế nào? Anh học cấp 3 và kiểu anh họcnhiều quá và anh bị như thế, nên là bố mẹ em rất là sợ và đến lúc nhìn em códấu hiệu bắt đầu trầm cảm, kiểu không bình thường ấy, kiểu… Em làm những cái gìmà em nói không bình thường nào? Tức là, có một vài lần emđi ở ngoài đường và.
.
.
em mệt mỏi lắm, em mệt mỏi cực kì.
Em nhìn ra ngoài đường, em nhìn thấy xe đi lại.
Lắm lúc em chỉ muốn lao ra ngoài đườngđể cho xe nó tông.
Lắm lúc em thấy cuộc đời em nó rối rắm, có những chuyện em cố gắngem làm nhưng mà kiểu… Nó không đi được đến đâu hết.
Em rất muốn, em rất là cố nhưng mà.
.
.
nó không được anh ạ.
Em cảm thấy có rất là nhiều thứ nó cản trở em đến cái mức đến bây giờem không muốn nghĩ nữa.
Em kiểu… em chỉ muốn buông xuôi tất cả mọi thứ.
Kiểu được đến đâu thì đến.
Em sợ đến trường, em sợ kiểu phải đối mặtvới các thầy cô, bạn bè… Em không muốn đi ra ngoài đường nữa.
Em chỉ muốn nằm trong nhà.
Mỗi một ngày em nằm trên giườngem cảm thấy kiểu nó vô nghĩa cực.
Và rồi đêm đêm, lúc em cảm thấy tồi tệ nhất, em cảm thấy như kiểu.
.
.
có một cái gì nó đè nặng trên ngực em.
Em thực sự rất là muốn chết.
Bây giờ cũng là…ở bên đấy bây giờ là mấy giờ? Dạ ở bên này là tầm gần 5 giờ, 5 giờ chiều ạ.
5 giờ chiều hả? Thế chuẩn bị ăn cơm hay chưa? Em á? Em không…nói chung là em ăn cũng vớ vẩn lắm anh.
Thế thì ai nấu cơm nào?Em nấu cơm hay là ai nấu nào? – Thi thoảng là em nấu mà thi thoảng… bố mẹ em.
– Em biết nấu luôn! – Em biết nấu?- Em nấu được mà.
Em nấu được món gì nào? Em nấu đượcmón gì em thử kể anh nghe xem nào? Em nấu cơm bình thường, rán trứng kiểu ăn những cái món nó rất là bình thường.
Có nghĩa là trứng 7 món? Có nghĩa là em nấu đượctrứng 7 món đúng không? Vâng, trứng 7 món.
Trứng bảy món đấy, có nấu đượcmón nào thịt không nào? Em làm được thịt kho tàu.
Thịt kho tàu, còn cái gì nữa nào.
Em làm sườn xào chua ngọt.
Sườn xào chua ngọt, cái gì nữa?Có làm được món nào gà không nào? – Gà luộc ạ.
– Gà luộc.
Bố mẹ em làm nghề gì nào? Bố mẹ em chỉ là công nhân bình thường thôi ạ.
Công nhân bình thường.
Anh trai emcũng đi làm với bố mẹ đúng không? – Dạ, vâng ạ.
– À, ok.
Mọi người về thì cũng tùy ca đúng không? Dạ vâng, tùy ca ạ.
Thế là về tối, những cái ngàymà em nấu thì bố mẹ em có ăn không? Bố mẹ em có ạ.
Bố mẹ em có à.
Thế nấu…ăn xong có ăn hết không? Hay là ăn cho em vui thôi em phải để ý.
– Ăn hết ạ.
Ăn hết.
.
– Ăn hết.
Vậy là có nghĩa là nấu cũng được, đúng không? Thế ai rửa bát? Anh em ạ.
Anh em rửa bát thế em chỉ nấu thôi à? Dạ vâng, em mà nấu thì anh em rửa bát.
À vậy là em nấu xong là quẳng m* đấy, ai ăn thì ăn còn tao lên phòng tao nằm tao đ** m*tiếp tục áp lực, đúng không? – Dạ vâng.
– Rồi ok.
Bây giờ tối nay này, bây giờ chúng ta sẽ cùng đi hai hướng, thử xem là mỗi hướng nó sẽ đi đến đâu nhá.
– Cho mình chọn, rồi em lúng túng đúng không?- Dạ, vâng ạ.
Bây giờ theo cái hướng mà em đang… “Tôi muốn lao đầu vào ô tô, cánch** m* n* luôn đi.
” Ok.
Luôn đi.
Ok.
Bây giờ cái hướng đấy là cái hướnggọi là nặng nề đây này.
Thế bây giờ, lao đầu vào ô tô, nó đâm cái bẹp mất.
Đ*t mẹ, thằng lái ô tô mẹ cảm thấy:”Thôi chết mẹ rồi!” “Thôi chết mẹ, tôi làm cái gì sai rồi.
“Đúng không? Bây giờ quả này công an đếnđ** biết giải thích làm sao.
Cái chỗ nó đ** có camera gì hết.
Phải không? Hôm ấy, thằng ấy lỡ nóđ*t m* nó nhấn chân ga hay là nhấn chân phanh gì đấy.
Xong rồi nó bị lên đồn, xong rồi đ** m*, bằng cách nào đấy, bố mẹ em lênkiểu đả đảo các thứ.
Nó bị nhốt vào tù! Em thấy… em thấy tội thằng đấy không? – Tội nhưng mà kiểu em nghĩ là nó sẽ không như thế.
– Không, từ từ.
– Bởi vì đây là nó không cố tình nó đâm vào.
– Từ từ, từng cái một em cứ bình tĩnh.
Nó không cố tình đúng không? Thế tiếp tục, thằng đấy nó cũng là một thằnghay là một con bé nào đó, nó cũng đang cảm thấy cuộc sốngáp lực lắm đây này.
Tự dưng bẹp một cái: “Thôi ch** m* rồi!” Hiểu không? Bây giờnó lại về nó cũng đắp chăn.
Đ*t mẹ cuộc đời, mỗi lần nó định đi ngủ, hình ảnh “bẹp một cái” hiện lên.
Em hình dung ý anh nói không? – Em hình dung ra không?- Có.
Ừ.
Xong rồi đ** m* nó ra nó cũng đ** muốnđ** m* nó ra đường nữa.
Nó bị căng thẳng, em hiểu không? Mỗi một lần nó đạp chân ga ấy, đ** m* nó đạp ngay chân phanh, biết đâu được nó lại “bẹp” cái nữa thì sao.
– Thấy không? Áp lực không?- Có ạ.
OK.
Thế thì bây giờ như thế này, mình… trước khi mình nghĩđến chuyện gì tiêu cực, bây giờ mình đi cái hướng nào đótích cực hơn một xíu.
Cái gì mà nó đã xảy ra rồi ấy, thì không thay đổi được.
Ngày hôm nay em ngồi đây nói chuyện với anh.
Thời gian của em dành cho anh, anh rất là trân trọng, đúng không? Duyên… là chúng ta ngồi với nhau.
Ngày mai, chưa chắcanh đã ngồi nói chuyện với em, cũng có thểanh sẽ ngồi tiếp tục nói chuyện với em.
Cái điều đấy làđiều em có thể quyết định được.
– Nhưng…- Dạ, vâng ạ.
Chưa chắc em bảo là em muốn nói chuyệnvới anh, anh đã nói chuyện với em bởi vì anh cũng có cuộc sống của anh.
Rồi các vấn đề về địa lý, thời gian, rất là nhiều thứ khác.
Có rất là nhiều thứ trong cuộc sống này, không chỉ cứ cố là được.
Không phải cứ muốn làm là được, nó còn phải tùy thuộc vàorất là nhiều yếu tố.
Chỉ chuyện đơn giản rằng em bảo làem muốn nói chuyện với anh.
Thật sự, “em tâm sự với anh vô tư, tại sao anh không nói chuyện với em?” Chỉ cái chuyện đơn giản như vậy thôi, còn chưa chắc đã được.
Em hôm nay ngồi đây nói chuyện với anh, anh không phải là người nổi tiếng hay là bất kì cái gì đấy ghê gớm cả.
Nhưng thời gian em với anh dành cho nhau, đúng không? Ngồi đây nói chuyện, em được khóc, được chia sẻ ra, anh cũng được lắng nghe một câu chuyện.
Có đáng trân trọng không? – Dạ, có ạ.
– Rồi.
OK.
Trân trọng như thế thì bây giờcó đáng để chạy ra “bẹp một cái”, chưa tính đến chuyện gì khác nhá.
– Có đáng không đã, có đáng không?- Không.
Đó, ok.
Từng chuyện một, ok.
Vậy thì bây giờ mình không nghĩđến chuyện đó nữa, đồng ý không nào? – Dạ, vâng ạ.
– Rồi đó, ok? Cái gì cũng thế thôi, nó phải từng chuyện một.
Chứ không phải… Đương nhiên, sẽ có nhiều thứ, bây giờ mình giải quyết xong nha, bây giờ sẽ không nghĩ chuyện kia nữa nha, – Thống nhất chưa?- Dạ, vâng ạ.
– Dạ vâng.
– Rồi.
Bây giờ đến cái chuyệnnó đang, nó đang xảy ra.
Đấy là em học tiếng Séc, bên đấy là nói mấy thứ tiếng? Tức là em nói mấy thứ tiếnghay là người ta nói? Bên Séc người ta hay nói mấy thứ tiếng? Người ta nói thứ tiếng duy nhấtđấy là tiếng của người ta thôi ạ.
– Tiếng Séc đúng không?- Dạ, vâng ạ.
Rồi ok.
Và em cảm thấy là emkhông học được cái thứ tiếng đấy, bởi vì nó cũng rất là khó đúng không? – Dạ, vâng ạ.
– Rồi ok.
Anh có nghe câu chuyện của emnói về bố mẹ em và anh trai của em, anh hiểu vì sao bố mẹ nghĩ thế.
Anh cũng hiểu được những cái buồnvà những cái đau khổ mà… mà gia đình em đang trải qua.
Anh muốn có một cái gợi ý nho nhỏnhư thế này.
Cho em ok?Cái này thì anh không thể quyết được và anh cũng chỉ là một người, giống như là một người bạn… ở xa để nói chuyện với em thôi.
Dạ, vâng ạ.
Theo anh, cái chuyện em trốn học, bỏ học tại thời điểm này, nó không phải là vấn đề quan trọng.
Nó không phải vấn đề gì đấy, em nghĩ là nặng nề, em phải đối mặt.
Đúng.
Em… anh cũng từng trốn học.
Năm nay anh 27 tuổi, rồi bố anh giờ nàycó khi cũng đang xem anh.
Ai cũng sẽ có những khoảng thời gian, đặc biệt là ở cái lúc mà chuyển giao.
.
.
về độ tuổi, 18 đến 24, đấy là độ tuổi mà lớn chưa ra hẳn lớn, bé chưa ra hẳn bé.
Trách nhiệm thì chưa muốn đối mặtnhưng mà muốn trải nghiệm.
Thế thì bây giờ làlúc những cái chuyện như thế nó xảy ra nhưng không phải là điều tệ.
Nó chỉ là những cái bài kiểm tra, em có vượt được qua hay không thì em cũng sẽ có nhiều trải nghiệm sống, cũng sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ tự tin hơn.
– Đồng ý không? Còn nếu em không vượt được qua- Dạ, vâng ạ.
thì cũng không phải là em không thểtrở thành một cái gì đấy ghê gớm.
– OK?- Dạ, vâng ạ.
Có thể khoảng thời gian đấycủa em nó chưa tới, và cái cách làm có thể nó chưa đúng.
Bây giờ anh có một vài gợi ý như này, có ba gợi ý dành cho em, em nhớ nha.
Em đồng ý với anh một việc như thế này nữathì anh mới nói này.
Thứ nhất, là không nóicái vụ tiêu cực ấy nha.
– Kể cả cảm xúc cũng không, ok?- Dạ, vâng ạ.
Dù có như thế nào đi chăng nữacũng không được.
Cứ còn được sống, còn được cố gắngthì phải cố gắng.
– Dạ vâng.
– Rồi, ok.
Cái điều thứ hai, đấy là khoảng đâu đómột tuần, hoặc là gì đấy, em cứ nhắn tin anh sẽ trả lời lại là bây giờ em bắt đầu cảm thấy như thế nào, em nên như thế nào.
– Đồng ý không?- Dạ, vâng ạ.
OK.
Cho đến khi mà em tìm được ramột cái phương án nào đó và em đi theo con đường đấy.
Bây giờ anh có ba gợi ý cho em này.
Một, em nghe theo lời bố mẹ em, đi làm.
Đừng nghĩ rằng đi làm ở tuổi 18thì phải làm một cái gì đấy ghê gớm.
Nếu như em nghe theo bố mẹ em, đi làm kể cả McDonald’s làm xuất phát điểmthì đấy chính là xuất phát điểm của em.
– OK?- Dạ, vâng ạ.
Anh là người học được những cái tiếngvà anh bạo hơn trong cách nói chuyện vì anh đi làm ở McDonald’s.
Với xuất phát điểm đấy, em làm ở đấy ba năm, năm năm, cái tiếng của em nó chắc chắn sẽ khác.
Không đủ để trở thành một cái gì đấynhư là giáo sư, tiến sĩ, bác sĩ nhưng đủ để giao tiếp với khách hàng, giao tiếp với lại nội bộ và kinh nghiệm của em làm cho em đủ cởi mở ra thì em có thể lên quản lý, có thể lên trưởng cửa hàng.
Gợi ý thứ hai nha, đấy là em có thể đề nghịbố mẹ xem xét cho về Việt Nam một thời gian.
Có thể về Việt Nam bắt đầu lạichương trình cấp ba hoặc là đi học nghề hay là cái gì đó.
Và sau khi em có nghề, có một cái gì đấytrong tay em mới quay lại Séc.
Trong thời gian đấy em vẫn dành thời gianđể đi học tiếng Séc ở Việt Nam.
Cái hướng đó thì nó sẽ vất vả hơn cho em.
Đôi khi em sẽ nhớ nhà nhưng mà em cần phải mạnh mẽ bản thânở khía cạnh gia đình.
Nhưng mà em sẽ dễ thở hơnở khía cạnh học hành.
Và cái cuối cùng, đó là em tiếp tục đi học.
Cái tiếp tục đi học này thì anh để cho emtự suy nghĩ em làm nốt bởi vì anh cũng không biếtchương trình bên đấy khó như thế nào.
Chưa kể là còn thứ tiếng khác nhau nữa và anh cảm thấy được là nếu như thật sự, mỗi người sẽ có một cái hay riêng, một cái giỏi riêng.
Nếu như cái việc học không phải việc phù hợpvới em ở bên đấy, với cái thứ tiếng Séc chứ không phải là em không thể học được.
Em hiểu ý anh không? – Dạ vâng, em hiểu ạ.
– Thì cũng không cần phải quá cố.
Nhưng đấy cũng là một cái gợi ýđể mình tiếp tục phấn đấu.
Thì có ba gợi ý như thế thì theo em làgợi ý nào là… hiện nay là em đang cảm thấy thích hơn nào?Cảm thấy thoải mái nào? Em nghĩ là nó sẽ là…trong gợi ý là em sẽ cố gắng.
Một là em sẽ cố gắng tiếp tục họcvà thứ hai là, có thể là em sẽ đi làm.
Rồi ok.
Anh nghĩ rằng chuyện nàyem nên nói chuyện với ba mẹ.
Thống nhất là tí nữa sẽ xuống hay là tối nay xuốngngồi nói chuyện với bố mẹ, rồi sau đó nói cho anh biết xemlà tình hình nó như thế nào, ha.
Dạ, vâng ạ.
Rồi ok.
Sao? Bây giờ thấy sao?Cuộc sống thấy sao rồi? Nói chuyện xong rồi thì cảm thấynhư thế nào nào? Nói chung là em cảm thấylà kiểu có một cái gì đấy nó tích cực hơn ạ.
.