VÀ GIỜ LÀ CEO CỦA GOOGLE VÀ ALPHABET Xin chào mọi người.
Và chúc mừng Khóa 2020, cũng như các bậc cha mẹ, các giáo viên và mọi ngườiđã giúp các bạn được như hôm nay.
Tôi chưa hề tưởng tượngmình sẽ đọc diễn văn phát bằng ở sân sau nhà, chẳng có khán giả, nhưng nó khiến tôi thông hiểu hơn nhiều về khó khăn của các nhà sáng tạo YouTube.
Và chắc chắn tôi chưa hề nghĩmình sẽ đứng cùng sân khấu ảo với cựu tổng thống, đệ nhất phu nhân, Lady Gaga và Queen B, chứ chưa nói đến BTS.
Tôi không nghĩ có ai trong các bạntưởng tượng lễ tốt nghiệp thế này.
Vào thời điểm đáng ra các bạnphải mừng mọi kiến thức đã học được, thì lại phải tiếc thương những gì đã mất.
Kế hoạch xả hơi, công việc kiếm được, và những trải nghiệm các bạn đang hướng đến.
Trong những khoảnh khắc ảm đạm thế này, thật khó để tìm được hy vọng.
Thế nên hãy để tôinói luôn tình hình hiện giờ.
Các bạn sẽ thắng.
Tôi chưa nói hết, nên đừng vội mừng.
Tôi biết các bạn sẽ thắng vì nhiều người đã từng làm được.
Một trăm năm trước, khóa 1920 đã tốt nghiệpvào cuối một đại dịch chết người.
Năm mươi năm trước, khóa 1970tốt nghiệp giữa Chiến tranh Việt Nam.
Và gần 20 năm trước, khóa 2001tốt nghiệp vài tháng trước ngày 11 tháng 9.
Có những chuyện như thế này rồi.
Họ đã phải vượt qua những thách thức mới, và trong mọi trường hợp, họ đều chiến thắng.
Lịch sử lâu dài cho ta thấyta có đủ mọi lý do để hy vọng.
Thế nên, hãy hy vọng.
Tôi để ý thấy có một xu hướng thú vị.
Thường thì mọi thế hệ đều đánh giá thấptiềm năng của thế hệ kế tiếp.
Đấy là bởi họ không nhận rasự tiến bộ của một thế hệ trở thành tiền đề nền tảngcho thế hệ tiếp theo, và nó đưa một nhóm người mới đến và nhận ra mọi khả thể.
Hồi nhỏ, tôi đâu đượctiếp cận nhiều với công nghệ.
Năm lên mười, nhà tôi mới có điện thoại để bàn đầu tiên.
Tôi chẳng đượcthường xuyên tiếp cận máy tính, cho đến khi tới Mỹ để học cao học.
Và ti vi, phải lâu lắm mới có, và chỉ có một kênh.
Nên hãy tưởng tượng tôi ngất ngây thế nàokhi hôm nay đang nói chuyện với các bạn trên nền tảng có hàng triệu kênh.
Ngược lại, các bạn lớn lênvới máy tính đủ hình dáng và kích cỡ.
Chuyện có thể hỏi máy tínhbất kỳ điều gì, ở bất kỳ đâu, việc mà tôi đã dốc sức vào suốt thập kỷ qua, chẳng lạ gì với các bạn.
Không sao.
Nó không làm tôi thấy buồn đâu.
Nó khiến tôi hy vọng.
Có lẽ công nghệ có nhiều điềukhiến bạn thấy nản và thao thức.
Đừng mất sự thao thức.
Nó sẽ tạo ra cách mạng công nghệ tiếp theo và cho phép bạn dựng nênnhững điều mà thế hệ tôi chẳng mơ nổi.
Có lẽ các bạn cũng thấy nản với cách tiếp cận của thế hệ chúng tôivề biến đổi khí hậu hay giáo dục.
Hãy thao thức.
Nó sẽ tạo nên sự phát triển mà thế giới cần.
Các bạn sẽ làm thế giớitốt hơn theo cách của mình, kể cả khi chẳng biết phải làm cách nào.
Điều quan trọng là hãy cởi mở, để có thể tìm được thứ bạn yêu.
Với tôi, nó là công nghệ.
Gia đình tôi càng được tiếp cậnvới công nghệ, cuộc sống càng tốt đẹp.
Thế nên khi tốt nghiệp, tôi biết mình muốn làm gì đó để đưa công nghệđến với càng nhiều người càng tốt.
Thời đó, tôi nghĩ mình có thể làm được thế bằng cách tạo các chất bán dẫn tốt hơn.
Còn gì phấn khích hơn thế chứ? Bố tôi đã dùng tiền lương một năm để mua vé máy baycho tôi đến Mỹ nhập học Stanford.
Đấy là lần đầu tôi đi máy bay.
Nhưng cuối cùng, khi đến được California, chuyện chẳng như tôi tưởng tượng.
Nước Mỹ đắt đỏ quá.
Một cuộc gọi về nhà tốn hơn hai đô một phút, và một ba lô có giábằng cả tháng lương của của bố tôi ở Ấn Độ.
Ai cũng nói vềnhững bờ biển ấm áp của California, nhưng nước ở đó lạnh cóng.
Trên hết, tôi nhớ gia đình mình, nhớ bạn bè và bạn gái, giờ là vợ tôi, đang ở Ấn Độ.
Một điểm sáng với tôi trong thời gian nàylà công nghệ máy tính.
Lần đầu tiên trong đời, tôi có thể dùng máy tínhbất kỳ lúc nào tôi muốn.
Tôi ngất ngây luôn.
Và vào thời điểm đó, mạng Internet đang đượcxây dựng khắp quanh tôi.
Năm tôi nhập học Stanford cũng là năm màtrình duyệt Mosaic được phát hành, tạo nên sự phổ biến củaWorld Wide Web và mạng Internet.
Mùa hè tôi tốt nghiệp cũng là mùa hèmà sinh viên cao học tên Sergey Brin gặp một sinh viên kỹ thuậtđầy triển vọng tên Larry Page.
Hai khoảnh khắc nàyđã định hình sâu sắc cuộc đời tôi sau đó.
Nhưng vào lúc đó, tôi đâu biết thế.
Tôi phải mất một thời gian mới nhận raInternet có thể là cách tốt nhất để đưa công nghệ đến với nhiều người hơn.
Ngay khi làm được thế, tôi đổi hướngvà quyết định theo đuổi ước mơ ở Google.
Lấy cảm hứng từ sự kinh ngạc của tôitrước trình duyệt đầu tiên, tôi dẫn dắt nỗ lực phát hànhmột trình duyệt có tên Chrome vào năm 2009 và chèo lái nỗ lực giúp Googlephát triển các laptop và điện thoại giá rẻ, để một sinh viên lớn lênở bất kỳ vùng đất hay làng mạc nào trên khắp thế giới đều có thể tiếp cận thông tinnhư các bạn vậy.
Nếu giữ nguyên lộ trình cao học, có lẽ hôm nay tôi có bằng Tiến sĩ, một việc sẽ khiến bố mẹ tôi rất tự hào, nhưng có thể tôi sẽ lỡ cơ hội đem lợi ích công nghệđến với rất nhiều người, và chắc chắn sẽ không ở đâynói với các bạn với tư cách CEO Google.
Tin đi khi tôi nói tôi chưa hề ngờ sẽ thế này khi mới đến bang California cách đây 27 năm.
Ngoài may mắn ra, điều duy nhất khiến tôi được như thế này là niềm đam mê sâu sắc với công nghệvà một tâm thức cởi mở.
Thế nên hãy dành thời gian tìm ra điều khiến bạnphấn khích hơn bất kỳ điều gì trên đời, chứ không phải điều bố mẹ muốn bạn làm, hay điều mà mọi bạn bè đang làm hay xã hội kỳ vọng nơi bạn.
Hôm nay, nhiều người khuyên các bạn, nên hãy cho tôi khuyên một lời.
Hãy cởi mở, hãy thao thức, hãy hy vọng.
Nếu có thể làm thế, lịch sử sẽ ghi nhớ Khóa 2020, không phải vì mất mát của các bạnmà vì thay đổi các bạn đem lại.
Các bạn có cơ hội để thay đổi mọi thứ.
Tôi lạc quan tin là các bạn sẽ làm được.
Cảm ơn các bạn.
.